Anh sẽ dìu em đến xế chiều
Càng già càng yếu lại càng yêu.
Có nhau từ thuở còn sung sức
Nghỉa nặng tình thâm lúc tuổi nhiều.
Mãi mãi tình anh vẫn đậm đà
Càng già càng đậm nét tình ta.
Chớ nên lo sợ tình phai nhạt
Đừng ngại tình anh kém mặn mà.
Xin em chớ ngại chớ phan vân
Nắng chiều dù nhạt có chuông ngân
Nhắc ta luôn giữ tình hai đứa
Dìu dắt nhau đi trọn đường trần.
Thế sự thăng trầm có đổi thay
Cùng nhau lèo lái vượt trùng khơi.
Dù cho bảo tố không sờn chi
Bể cạn non mòn tình chẳng vơi.
Thế sự thăng trầm có đổi thay
Mưa to gió lớn phủ thân này
Tình ta đã có trong muôn thuở
Lo ngại làm chi ở kiếp này.
Tuổi già kiệt sức vẫn còn thương
Ngủ quan dù kém trí du ương
Bên nhau ta nguyện còn vương vấn
Dù chẳng còn sung để sụp giường.
Anh xin em ghi nhớ một đời
Đừng quên vị ngọt tuổi vừa yêu
Dù cho vị ấy trong tâm tưởng
Vẫn mãi trong ta buổi xế chiều.
Nguyễn Ngọc
(Kỷ niệm ngày cưới).
Montreal 06/06/2005 |