LÒNG NHÂN và THỬ THÁCH  
 


Trần Như Luận

Câu chuyện xảy ra năm 2001. Cả một chuyến tàu, từ đoàn thủy thủ 13 người trai tráng, lực lưỡng, đi biển dày dạn, đến 26 lái buôn giàu có vào loại bậc nhất khu vực Đông Nam châu Á và cả một chiếc tàu sức tải 53 ngàn tấn đều chìm lỉm trong biển cả mênh mông, mất tăm biệt dạng.


LongNhanvaThuThach_pic

Cô gái 25 tuổi còn thoi thóp thở bên bờ một ốc đảo hoang vu có lẽ đã hàng trăm triệu năm chưa ai bén mảng đến là một sinh viên người da vàng. Lúc con tàu chao đảo rồi nước ào vào như thác lũ là lúc nàng còn say sưa nhớ đến những phút giây nồng nàn bên người bạn trai năm thứ tư đại học. Quái lạ, giữa lúc những con sóng nhấp nhô đưa tàu lên cao tít tắp, nàng đang mơ màng nhớ tới cái cảm giác bềnh bồng khi người bạn trai hôn lên môi nàng thì bỗng nghe những tiếng la thất thanh, những tiếng kêu gào tuyệt vọng. Gầm tàu như cọ xát thật mạnh dưới đáy đại dương, rồi dường như cả con tàu nghiêng hẳn đi và vỡ ra trăm mảnh. Nàng chỉ kịp nhìn thấy một chiếc thùng thiếc hình khối… Một phản xạ kỳ diệu khiến nàng lao người tới ôm ghì trong vòng tay. Sau đó tất cả chỉ là một cảm giác lạnh thấu xương, toàn thân tê cóng. Nàng thấy người mình bị chìm xuống thật sâu, chao đảo điên cuồng trong những con sóng lớn đến kinh hoàng, chung quanh toàn nước là nước. Rồi chính những con sóng dữ tợn tung hẳn người nàng lên. Nàng quyết ôm chặt chiếc thùng cứu sinh ấy trong tay, cố nhoài đầu, ngóc mũi lên để thở trong khi sức dần tàn, hơi thở hổn hển, nước và không khí xen vào mũi, gây ra những cơn sặc sụa điếng người.

Chiếc thùng thiếc mười sáu lít ấy tuột khỏi tay nàng lúc nào chẳng rõ, tấp vào bờ cát, cách chỗ nàng nằm chừng hai chục mét. Nàng thấy bụng căng ra, cổ họng ngập toàn nước mặn. Quá nghẹt thở, nàng đau dữ dội ở ngực, toàn thân mất dần cảm giác. Đột nhiên nàng nghe lùng bùng một âm thanh rì rầm mãnh liệt, rồi cảm thấy chơi vơi bay lượn lòng vòng trong không gian u tịch. Nàng thấy người nhẹ tênh, hốt hoảng nhìn xuống và vô cùng kinh ngạc: Ủa, tại sao đã có mình lơ lửng ở trên cao, lại có một thân xác mình nặng nề nằm nửa chìm nửa nổi nơi bãi cát ở dưới kia? Lạ quá! Tại sao có thể như thế được?
Sau một hồi, nàng nghiệm ra có lẽ mình đã chết. Thân xác dưới kia chỉ là cái lốt người mà mình đã dùng để tồn tại trong mấy mươi năm qua. Còn mình thì vẫn là mình, mình đang suy nghĩ, đang nhìn thấu tất cả mọi thứ đây mà. Đúng vậy, giờ đây nàng có thể nhìn thấy cảnh vật xa hơn, nghe rõ hơn. Cả một vùng biển bao la vô tận đang lọt vào tầm nhìn của nàng với hàng loạt những âm thanh rì rầm của cơn bão biển đang dịu dần. Nhưng chưa kịp ngắm nhìn lâu, nàng đã bị hút mạnh vào một khoảng không gian tối đặc. Một sức mạnh lạ kỳ nào đó đã cuốn nàng vào một đường hầm hun hút với tốc độ thật kinh hồn giống hệt như một con tàu đang lao xuống thật nhanh trong trò chơi mạo hiểm. Rồi nàng thấy Trang và Hoa lặng lẽ đến bên cạnh. Hai bạn học đã mất trong một tai nạn giao thông, nhưng giờ lại hiện ra như hai chiếc bóng trôi dạt bềnh bồng như khói như sương.

Nàng hoàn toàn tin chắc rằng mình đã chết. Nàng chưa suy nghĩ gì nhiều thì một người lạ toàn thân đầy ánh sáng bỗng hiện ra. Ban đầu đó là một thứ ánh sáng lờ mờ. Rồi ánh sáng ấy rõ dần, sau cùng hiện toàn thân trong một thứ ánh sáng rực rỡ mà không chút chói lòa. Nàng ngước nhìn ra chung quanh. Tất cả cảnh vật đẹp lạ lùng trong màu xanh hiền dịu của biển. Trên bầu trời, một thứ ánh sáng vi diệu tỏa xuống vừa dịu dàng vừa lấp lánh như muôn vì sao. Người ánh sáng dẫn nàng đi qua một đồng cỏ xanh mượt mà. Đó là màu diệp lục tươi xinh khác hẳn với màu xanh cây cỏ dương gian. Rồi những thước phim đời nàng hiện ra trong đầu rõ lên từng nét. Nàng đã xử sự chu đáo với nhiều người, nhất là với cha mẹ. Nhưng có dạo nàng đã gây gổ với cô chủ nhiệm chỉ vì cô không đồng tình với cách ăn mặc nhếch nhác của nàng. Nàng ghê tởm cho dục vọng của chính mình khi thấy lại hình ảnh giữa một đêm khuya mịt mùng nàng quyết tư tình với một người bạn trai “đẹp mã” chỉ nhằm để trả thù đen tối một cô bạn gái nhu mì. Đầu óc nàng như được tẩy rửa bằng một thứ nước hoa thơm ngào ngạt. Từ người ánh sáng, nàng hiểu ra rằng đời là nơi mà mọi người đều phải trải qua thật nhiều thử thách. Thử thách lớn lao nhất là trong bất kỳ hoàn cảnh nào, hãy luôn giữ một lòng lương thiện, phải quyết giữ sao cho tâm hồn mình không chút bợn nhơ. Giờ đây nàng thật nhạy cảm, thật quảng đại, thật hồn nhiên. Nhưng đột nhiên nàng thấy tâm trí mình rất đỗi khác thường. Hồn vía nàng bỗng chao nghiêng trên bầu trời trong xanh rồi rớt xuống theo phương thẳng đứng, chui tuột vào thân thể đang nằm sóng soài trên bờ cát.

Hóa ra một ngọn sóng lớn đã đập mạnh vào lồng ngực nàng. Nàng nôn thốc nôn tháo ra toàn nước và cảm thấy trống ngực đánh thình thịch. Nàng cố hít một hơi thật sâu và mở mắt ra. Ánh sáng trần gian ập vào mắt nàng. Cơn bão biển đã đi qua. Giờ nàng nằm trên bờ hoang đảo, toàn thân lạnh phát khiếp. Nàng ngóc đầu dậy, nhận ra người nàng chỉ còn độc một chiếc quần jeans vải thô màu xanh bạc thếch. Cơn đói kịch liệt và cái rét căm căm khiến đầu nàng nhức buốt. Nàng cố gượng dậy, rồi đứng lên, lê những bước chân loạng choạng trên bờ cát ướt sũng. Dưới ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ đám mây bao phủ bầu trời một màu xám đục, hiện ra trước mắt nàng là một đảo hoang, gió lồng lộng bốn bề, cát tung mù mịt. Cả một khu vực rộng lớn trước mặt nàng chỉ là một vùng hoang mạc, không có dấu chân người, không có dấu vết của một loài động vật nào.

Hoang mang, hoảng hốt, nàng cố lắm mới lê được đôi chân nặng nề vượt qua bãi cát dài, giẫm lên đồng cỏ mênh mông, tít tắp. Những đám cỏ xanh mượt, có đám vươn cao quá gối đan xen với những vạt cỏ nằm sạp mình trên mặt đất  dưới ảnh hưởng của cơn bão lớn. Nàng đau khổ nhận ra giờ đây phải một thân một mình đối chọi với cái đói, cái rét, cái cô đơn nghiệt ngã trên ốc đảo hoang vu. Nhìn bãi đất hoang, cỏ mọc có nơi lên cao tới hông, liêu xiêu, ngổn ngang, cây nọ tựa cây kia, nàng cảm thấy kinh hoàng, lo sợ biết bao cho những gì đang ở phía trước. Rồi chuỗi ngày tiếp theo nàng sẽ sống ra sao? Nàng uể oải bước đi, lòng đau đớn, nặng nề.

Trời càng về chiều càng lạnh. Mưa lất phất gây cho nàng những cơn rét xoáy vào tận xương tủy. Việc đầu tiên là phải kiếm ra một hang hốc nào đó để trú thân. Nghĩ vậy, nàng quyết đi thật nhanh về phía những bóng cây cao và những tảng đá lớn. Mình trần, da nổi gai ốc, hai chân tê cóng, nàng cố bước đi thật nhanh. Nhưng rủi thay, sau nhiều lần té ngã rồi gượng dậy, đôi bàn chân trần và đầu gối bê bết máu, đuối sức vì đói và lạnh, nàng ngất xỉu trên bãi cỏ.
Lúc tỉnh dậy, nhìn về phía những lùm cây cao quá đầu, nàng nhận ra đó là những cây thiên tuế mọc san sát vào nhau, cây nọ nối tiếp cây kia, cành tua tủa, sum suê, xanh mướt. Hàng trăm ngàn chiếc lá xanh thẫm, thuôn dài, ngọn sắc nhọn, vun vút thẳng tắp, đẹp như mới. Giờ đây, bên cạnh những cây cỏ vô tri, nàng khao khát được bắt gặp một động vật nào đó, có thể là một bầy sóc, bầy khỉ, hay một bầy vượn gì gì đó cũng thỏa lòng.

Chợt nghe tiếng vẹt kêu đâu đó trong lùm cây, nàng xúc động đến rớm lệ. Vậy là đảo vắng vẻ nhưng không hoang dã như nàng ngỡ lúc đầu. Rồi nàng sẽ vượt qua được tất cả để sống, quyết không bỏ mạng bi thảm trên hòn đảo vắng vẻ này. Nghĩ thế, nàng tiếp tục bước đi.
Lúc trời nhá nhem tối, nàng trông thấy một khối đá cao gần chục mét, chung quanh cây mọc um tùm. Nàng lưỡng lự không dám vạch lối bước vào. Biết đâu thú dữ hoặc rắn rít đang chực sẵn đâu đó? Nàng đói rũ người, cổ họng khô khốc, khát kinh hồn. Sau một chút đắn đo, nàng khiêng tảng đá nặng chừng bốn năm ký ném thẳng vào miệng hang và nghiêng tai nghe ngóng. Không thấy động tĩnh gì, nàng ném tảng đá thứ hai. Vẫn lặng thinh, yên ắng. Nàng lách người dần vào hang đá, thận trọng đặt mình lên một phiến đá khá bằng phẳng mà nàng cảm nhận dưới lòng bàn chân. Chút hơi ấm nơi hang ổ bít bưng, khuất gió, làm nàng cảm thấy dễ chịu. Nhưng cơ thể bị hành hạ bởi cái đói kiệt xác, nàng nằm thiếp đi hồi nào chẳng hay. Lúc tỉnh dậy, nàng nhận thấy hàng ngàn tia nắng ban mai chói lòa đôi mắt. Ở cuối hang, nàng sung sướng phát khóc khi nhận ra tiếng nước chảy róc rách và ánh mặt trời soi rọi xuyên qua khe đá. Cảnh trong hang đẹp lạ lùng. Nhìn thấy hàng chục giọt nước trong trẻo rơi xuống từ vòm hang, nàng nghiêng đầu kề miệng uống.  Nhưng chưa đã khát, nàng vươn người, bụm hai tay hứng lấy nước từ khe đá, cho vào miệng, uống ừng ực.

Ngày thứ hai trên hoang đảo, lúc đói cồn cào không chịu thấu, nàng phát hiện một lùm cây cà chua với hàng trăm trái to nhỏ, còn xanh mướt. Nàng mừng rỡ ngắt từng chùm, cho cả vào miệng, nhai ngồm ngoàm tựa như chú bê con lần đầu tiên ra tới đồng cỏ non. Rồi nàng phát hiện thêm những bụi cây dú dẻ nằm lúp xúp ngang đầu gối. Nếm được vị ngọt của những quả chín vàng và nhìn ngắm thỏa thích những đóa hoa vàng tươi roi rói với mùi hương thoang thoảng, nàng thấy ngất ngây. Vị ngọt của quả dú dẻ cứ lan tỏa nơi đầu lưỡi làm người nàng khỏe hẳn ra.
Không chịu thấu cái lạnh về đêm, nàng gom hết cỏ khô và lá khô quanh hang đem về trải dày lên phiến đá. Đêm hôm đó, nằm co quắp trên đống lá và cỏ, nàng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Ngày thứ ba, giữa ánh nắng ban trưa, nàng rửa sạch hai viên đá xanh đen, đem ra phơi dưới nắng. Đến chiều, nàng dùng hai bàn tay đập mạnh hai viên đá vào nhau trên những chiếc lá khô, nhưng lửa cũng không bắt ngọn được. Buồn bã, chán nản và mệt, nàng thiếp đi dưới vòm trời đêm.

Hôm sau, nàng quyết giữ lại ngọn lửa để sưởi ấm về đêm. Và may mắn thay, nàng loay hoay khui được chiếc thùng thiếc còn nằm trên bờ cát, tìm được trong đó những giọt xăng ít ỏi. Với một chút xăng làm mồi, nàng nhúm được ngọn lửa trên chiếc lá khô sau khi cạ mạnh hai viên đá vào nhau. Ngọn lửa càng lúc càng bốc cao, sưởi ấm cả một ổ hang khuất gió. Ngồi ấm áp bên đống lửa, nàng bắt đầu nhớ những ngày ở đất liền. Đó là những ngày nàng đã sống êm đềm bên cha mẹ, bên bạn bè. Nỗi nhớ dâng lên trong lòng khiến nàng không tài nào chợp mắt được. Nàng lại nhớ tới người bạn trai thân thiết đã trìu mến nắm thật chặt bàn tay nàng lúc tiễn đưa. Hóa ra tất cả giờ chỉ là ao ước mơ hồ. Nàng chẳng còn hy vọng gì gặp lại người thân. Hai hàng nước mắt ứa ra… Nàng mơ được về với gia đình và bạn bè biết bao!
Ngay trong đêm bừng sáng với ngọn lửa ấm áp ấy, nàng được nhìn thấy tận mắt một bầy khỉ đông tới cả chục con. Với da mặt đỏ ngộ nghĩnh và ánh mắt tinh anh, chúng trố mắt vừa ngạc nhiên vừa tò mò nhìn vào nơi nàng nằm. Ngóc đầu nhìn quanh, nàng vui mừng nhận thấy “những người bạn mới” luôn đáng yêu và thân thiện vô cùng. Nàng dễ dàng làm quen với chúng, thân mật trao cho chúng những chùm cà chua mới hái, trái xanh, trái chín căng tròn, và cùng ăn những trái dú dẻ ngòn ngọt thơm ngon.

Suốt năm ngày đêm kế đó, lũ khỉ vui tính đã nhanh chóng trở thành những người bạn chí cốt của nàng. Lúc nàng bứt hàng trăm cọng cỏ khô kết lại làm áo khoác lên mình cho đỡ lạnh, chúng cứ ngồi chăm chú nhìn. Rồi từng con bắt chước nàng đan những tấm áo cỏ khô đắp lên mình. Trông chúng hớn hở, tinh nghịch như trẻ nhỏ, nàng thân mật ôm từng con, vỗ đầu khen ngợi. Cả một hang ở của nàng giờ biến thành nơi sống chung với bầy khỉ thân tình. Nàng cứ nhìn đăm đắm vào bầy khỉ con đang đùa nghịch bên con khỉ mẹ mà lòng chợt dâng lên một niềm thích thú lạ thường.
Nhưng nàng vẫn luôn khao khát được gặp một con người nào đó bằng xương bằng thịt trên hoang đảo này. Nỗi khát khao được giao hòa cùng đồng loại ấy càng ngày càng như thiêu như đốt, cứ cháy bỏng lên hừng hực trong tâm trí nàng. Suốt ngày suốt đêm nàng cứ băn khoăn nghĩ ngợi. Thậm chí có lúc chính nỗi cô đơn cùng cực khiến nàng bật khóc.

Một tuần sau, nàng kinh ngạc và đau đớn nhận ra trong “nhóm bạn” có một đôi con bị những nhát chém ở vai và hông. Vết dao sắc nhọn cứa lấy thân thể chúng làm lòng nàng quặn đau. Nàng dùng nước sạch rửa vết thương và tìm lá non đắp lên đó. Chỉ sau ba ngày, vết thương nhanh chóng khô miệng, nhìn đôi bạn liếng thoắng trong những cử chỉ ngộ nghĩnh, nàng cảm thấy thương cảm vô cùng.
Không đủ lá khô để giữ cho ngọn lửa cháy suốt ngày đêm, nàng phải nghĩ tới việc chỉ đốt lửa về đêm. Suốt những đêm ấm lòng đó, nàng vui thú vô cùng vì có lũ khỉ luôn quấn quít với ánh mắt thân thiện và tin cậy. Một đêm nọ, nàng lại đau lòng chứng kiến một con nhanh nhẹn nhất trong bầy bị dao nhọn cắm sâu vào bụng, máu đỏ ứa ra không sao kìm được. Nàng giật phăng cây dao ra, dùng một nùi lá non nhét vội vào đó và quấn lá to băng chặt lại nhưng vẫn không tác dụng. Khuya, lúc cả bầy khỉ con an giấc, khỉ mẹ bị thương vật vã, quằn quại rồi sắc mặt xám ngắt, trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay bất lực của nàng. Nàng ôm thi thể nó gào khóc thảm thiết, nhưng đáng buồn thay, chẳng có trời đất nào nghe được tiếng kêu bi thương tuyệt vọng của nàng!

Ngày thứ mười ba trên hoang đảo, nàng chạm trán với một người đầy lông lá. Phải, đó là một con người đàng hoàng bằng xương bằng thịt với bộ râu quai nón rậm rịt và đầu tóc bù xù dài đến quá vai. Vạt lông ngực loăng xoăng dày dặn để lộ đằng sau tấm áo da thú màu nâu giống hệt như da con khỉ mẹ mới tử thương đêm qua gây ngay cho nàng một cảm giác vô cùng rùng rợn. Thấy gã nhìn chăm chăm vào chỗ hở hang nơi vồng ngực căng tròn, nàng vội đưa hai tay lên che ngực. Hai đôi mắt nhìn nhau không chớp. Gã muốn gì? Gã từ đâu đến? Phải chăng gã trước đây đã như nàng, trôi dạt đến hoang đảo xa vắng này và trải qua cuộc sống hoang dã thời tiền sử tại đây?
Rồi nàng nghĩ, trên hoang đảo chắc chỉ có hai người... Nghĩ vậy, nàng khẽ hé môi cười. Gã đàn ông lông lá nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa cầm dao vừa che ngực của nàng. Hiểu ý, nàng quăng ngay con dao xuống đất. Nhanh như chớp, gã “người rừng” chộp lấy con dao và vùng chạy vào mô đất cao đằng sau dãy đá lởm chởm, nơi mà nàng chưa dám bén mảng đến bao giờ. Nhìn đôi chân bọc da thú thoăn thoắt chạy như sóc trên những mỏm đá gập ghềnh, nàng biết ngay gã đàn ông đầy lông lá kia từng có mặt trên hoang đảo này ít ra đã ngót nghét chục năm trời. Bỗng nàng rùng mình nghiệm ra rằng chính sự chống chọi với thiên nhiên nơi hoang địa này dễ biến con người thành dã thú. Nàng đoán chắc thủ phạm nhẫn tâm giết chết “người bạn mới” của nàng chính là gã “người rừng” kia chứ không còn ai khác.
Suốt đêm đó, lòng bất an vì bị ám ảnh bởi hình ảnh rùng rợn của tên “người rừng”, nàng đang nửa mê nửa ngủ thì bị gã đột ngột “tấn công” ngay tại hang nàng nằm. Gã dùng hết sức bình sinh toan hãm hiếp nàng thì bị lũ khỉ nhào tới cấu xé dữ dội. Gã đành bỏ đi, để lại chiếc áo da khỉ bị phân thành bảy mảnh trong tay bầy khỉ tinh nghịch quanh nàng.

Một chiều nọ, tình cờ nàng tận mắt chứng kiến cảnh người đàn ông man rợ ấy nhử mồi bắt sống và làm thịt một chú khỉ con nét mặt còn ngây ngô, ngơ ngác. Nàng ra sức cản trở bằng một loạt những câu chửi thề dữ dội thét lên giữa không trung. Nàng dùng cả đôi tay hất tung mọi thứ, nhưng gã “người rừng” vẫn lầm lì, giả câm giả điếc. Nhìn một mảnh thịt tươi còn nhễ nhại máu me, nàng ghê tởm, nôn thốc nôn tháo và bỏ chạy biến vào hang, ngồi khóc một mình. Hình tượng sâu sắc về một đồng loại với tất cả khao khát thiêng liêng từ trong thâm tâm nàng thế là sụp đổ tan tành!

Ba hôm sau, trời nổi giông, sấm chớp liên hồi, báo hiệu sắp có bão. Nàng trông thấy một chiếc xuồng con đi dần vào hoang đảo. Đó có lẽ là một chiếc xuồng lánh nạn. Nàng vui mừng đứng trên bờ cát cầm một nhúm cỏ lau vẫy lia vẫy lịa. Hy vọng trở về đất liền khiến nàng reo lên vang dội cả một góc trời. Khi xuồng cập bờ, nàng trông thấy ba người bước xuống. Họ gồm một đôi trung niên và một thanh niên đẹp trai nhanh nhẹn. Tất cả đều mặc thường phục giản đơn của giới du lịch, riêng người thanh niên có dáng dấp một hướng dẫn viên du lịch, vừa trò chuyện vừa chỉ trỏ ra bề thông thạo địa hình.
Sau khi neo xuồng cẩn thận, họ đeo những chiếc ba lô nặng trịch bước lên bờ. Nàng mừng quýnh, nở nụ cười thân thiện đón từng người. Bọn họ hết sức ngạc nhiên hỏi nàng một điều gì đó nhưng nàng hoàn toàn không hiểu được. Tuy nhiên, với sự diễn tả của đôi bàn tay và ánh mắt, họ hiểu ngay hoàn cảnh của nàng. Sau một đêm cùng tá túc trên đảo và ăn chung một bữa ăn thân tình trong hang khỉ với những thức ăn do họ mang đến, giữa nàng và nhóm ba người đã tạo được một sự cảm thông rất mực.

Gần sáng, đột nhiên có tiếng xuồng máy nổ. Khi tất cả ra tới bờ biển để rượt theo chiếc xuồng vừa bị đánh cắp thì nghe hàng loạt tiếng súng nổ. Chàng trai kinh ngạc nhận ra trên chiếc xuồng vừa nổ máy là gã “người rừng” đang giương khẩu súng săn mà chàng để quên trên xuồng bắn tới tấp về phía mình. Không kịp đề phòng, đôi vợ chồng trung niên ngã xuống trên vũng máu. Nàng hốt hoảng la toáng lên thất thanh thì bị một viên đạn cắm ngay vào cánh tay, máu chảy đầm đìa. Chàng thanh niên vội nằm ọp xuống tránh đạn rồi lao nhanh người tới tung sợi dây thừng quấn lấy thân hình tên mặt người dạ thú, giật mạnh kéo phăng gã ra khỏi khoang xuồng. Nàng nhanh nhẹn phóng người tới chụp lấy khẩu súng săn. Nhác thấy gã ác quỷ rút dao toan đâm vào ngực chàng thanh niên, nàng quyết định nhắm thẳng vào trái tim dã thú của gã bắn một loạt đạn cuối cùng.
Sóng từng đợt òa sâu vào bờ cát. Chàng trai run tay xúc động băng lại vết thương cho nàng. Xong xuôi, chàng và nàng nhanh nhẹn chạy ngay lên bờ, dìu đôi vợ chồng trung niên bị trọng thương xuống xuồng và rồ máy. Sóng gió dịu dần. Màu xanh biên biếc trên nền trời cao cứ mở rộng dần ra.

 

 
 
mission | staff | researches | announcements | events
Copyright 2007-2010. ykhoahuehaingoai. All rights reserved