Chuyện trái khoáy

 
     
 

    Truyện ngắn Trần Như Luận

Trí đồng nghĩa với tinh tế, khéo léo, thông thái; song, còn hơn thế nữa, Trí còn được anh chị em đồng nghiệp tâm phục khẩu phục là nhờ chàng luôn coi trọng chữ đức trong nghề làm thám tử tư của mình. Leo đến chức trưởng phòng chỉ trong vòng hai năm ba tháng, đó đâu phải là thành tích mà bất cứ ai cũng dễ dàng có được.

Chàng luôn bị ám ảnh bởi những ngôn từ đẹp lộng lẫy mà giới báo chí đã hào phóng dành cho chàng cách đây gần ba năm khi phối hợp cùng công an quận bắt quả tang một tay anh chị tráo chiếc va-li toàn giấy loại để đoạt lấy chiếc va-li tám trăm triệu đồng của một khách hàng tại ngân hàng ACB. Hai tháng trước, chàng hùng hồn tranh luận dập tắt ngay ý đồ đen tối của một đại gia toan dùng tiền triệu nhằm mua chuộc thám tử tư đóng vai công tử dụ dỗ vợ lão để dựng ra cái cớ cho lão tù ti tút tít với một cô gái mà tuổi chỉ xấp xỉ con gái lão. Sau động thái đáng nể ấy, Trí nghiễm nhiên trở thành nhân vật số một của giới thám tử thành phố.

Sáu giờ sáng, lúc chàng vội vàng khoác chiếc áo cộc tay màu xanh da trời lên vai theo tiếng hối thúc trong trẻo, chân thành của chị Chân Tình trong điện thoại thì đối tượng mà chàng theo dõi còn đang ngái ngủ trên chiếc giường kê sát hành lang khu tập thể Vạn Phong. Chả là đêm qua gã đàn ông ham nhậu nhẹt ấy đã say sưa chén thù chén tạc với một lô tắc xông toàn những tay bợm thứ thiệt trong làng cá cược bóng đá phường 5 quận Tân Bình. Gã còn ngáy rõ to. Ai đó mò lên cầu thang còn cất tiếng chửi đông đổng rằng khu tập thể thiếu tiền thiếu bạc mẹ gì mà để cầu thang tối sầm như mực, bao nhiêu lần đi lên đi xuống là bấy nhiêu lần suýt té nhào đầu.         

Gã đàn ông sặc mùi mồ hôi vì suốt ngày bận túi bụi không kịp tắm trong lúc đài khí tượng thủy văn vẫn báo bô bô trên ti-vi là nhiệt độ thành phố hôm qua lên tới băm lăm độ C. Gã dụi mắt dụi mũi, uể oải gượng ngồi dậy trong một tư thế đúng là buồn cười. Nếu lúc này có ai sơ ý đụng gã một cái chắc gã té văng cùi bắp, khỏi cần dùng tới cả chục thành công lực như cú băng mình lên sút lẹ làng tuyệt chiêu của hậu vệ cánh phải Quang Thanh ghi bàn thắng mở tỷ số 1-0 cho đội tuyển Việt Nam ở phút thứ 62 trận bóng đêm qua.      

Nửa tiếng sau khi rời khỏi nhà, Trí đi lên cầu thang, nhưng chàng không hề gây động tĩnh gì vì mọi động thái của chàng từ hồi giờ đều được tính toán chi li đến từng gang tấc. Gã đàn ông tên Sở loay hoay xếp đại đống chăn chiếu vào góc giường, miệng méo xệch như đồ mắc đẻ. Rõ tức, đêm qua chắc gã đi chơi cùng bồ nhí về khuya nên giờ đây đã ngót nghét sáu rưỡi mà chẳng muốn đi làm. Mấy cha nội này đuổi việc đi là vừa. Tiếc một nỗi đêm qua Trí bỏ sót không theo bén gót gã được vì mấy thằng nhãi bên tổ vận chuyển và lão Mận sếp phó giọng vịt đực kia cứ la lối om sòm réo đi nhậu từng giây trong điện thoại. Cái điện thoại cỏn con chết tiệt này nữa, sao dạo này để chế độ rung mà nó cứ giật bắn lên như gà chọc tiết khiến anh chàng Trí nhạy như thỏ không thể nào đứng yên một chỗ được.         

Có bóng người lảng vảng đâu đó. Trí lẹ làng lách người nép vào một góc tường. Gã đàn ông tên Sở lếch tha lếch thếch bước xuống cầu thang trông mặt mũi chả giống ai. Quái, con nhỏ nào chột mắt hay sao mà ưa được cái gã đàn ông lúc nào vẻ mặt cũng bị xa bị xị như đưa đám. Bộ ria mép của gã chắc cả tuần chưa tỉa, nó lèo phèo nhớt nhát như một mớ bòng bong. Còn cặp tai quăm quắp của gã nữa, chắc thuở cha sinh mẹ đẻ gã đã nằm liệt giường liệt chiếu suốt chục tháng trời nên hai vành tai ép sát vào mang tai như hai cái bánh bèo cỏn con nằm lép kẹp trong đáy lòng chảo.  

Gã xấc xược hễnh mặt lên khi đi ra mặt đường nhựa vừa khô hết hơi sương. Nhưng vẻ vênh váo đó chẳng ở lại được lâu trên khuôn mặt méo xệch buồn thiu của gã. Dưới ánh mặt trời chênh chếch từ mấy nóc nhà cuối phố, gã trông giống một con rối cỡi chiếc xe gắn máy cũ mèm cà tong cà teo trên đường. Băng qua năm dãy phố, gã mò tới bưu điện quận, mười lăm phút sau xuất hiện trên đường đi với cặp mắt đăm đăm ra bề cẩn trọng. Trí linh cảm sáng nay thế nào gã cũng gặp một con mụ đàn đúm nào đó cho coi. 

Chàng trai đứng lại châm điếu thuốc để quan sát mọi bề. Tim chàng đập rộn ràng khi gã Sở đứng bên kia đường vẫy tay chào một cô ả môi son má phấn đang tìm lối băng qua đường. Phản xạ nghề nghiệp nhạy bén khiến chàng không thể bỏ qua cơ hội. Cô ả trạc băm lăm, đôi lông mày sắc như kẽ và nước da trắng mịn làm nổi rừng rực cặp môi hồng tươi như quả chín.

Vậy là mục tiêu thứ hai đã xuất hiện. Trí giương mắt quan sát. Cô ả băng qua đường, nhếch mép cười tình với gã đàn ông tên Sở. Rành rành giữa ban ngày ban mặt mà họ cứ nhìn nhau chằm chằm như sắp vồ lấy nhau. Trí liếc đồng hồ, gần tám giờ. Điện thoại trong túi bỗng rung lên loạn xạ. Mẹ kiếp, giờ này rảnh công rảnh chuyện hay sao mà gọi điện quậy phá lung tung.      

- A lô - Trí mở nắp điện thoại, nói vội vàng, mắt không rời hai đối tượng. Chiếc lông mày trái nhếch lên đúng hai phân rưỡi.    

- Chú em ơi, gã thô bỉ đó đâu rồi? Sao nãy giờ chú không chịu theo dõi để gã đi gieo giống lung tung, như vậy có phải khổ cho chị không?

– Trí nhận ra ngay giọng nói ỏng a ỏng ẹo của chị Chân Tình, chán ơi là chán.      

- Chị lo làm ăn đi. Mọi việc em sẽ thực hiện y như hợp đồng. Chị phải bình tĩnh. Cứ gọi liên tục làm khó em ghê. Nhưng chú có biết chắc gã đang ở đâu không?    

- Biết. Đang chuẩn bị gặp một con nhỏ ở gần bưu điện quận. Chắc ăn đến chín mươi phần trăm là cặp này kết nhau lâu rồi mà chị nai quá nên không biết.  

- Có phải con bé tóc duỗi, da trắng, người thâm thấp không? Con nhỏ lúc nào cũng bôi môi đỏ choét đó chứ gì? – Trí nghe giọng người phụ nữ bên kia run bắn lên ra bề căm phẫn đầy mình.

- Đúng. Thôi được rồi mà!

Thoáng bực bội, Trí lẹ làng gập điện thoại khi hai mục tiêu lủi vào một quán hủ tiếu đông khách nằm dọc lối đi. Chiếc xe gắn máy cũ kỹ đầy ắp thư và báo của gã đàn ông dựng ở mé tường. Màu áo xanh lam có lô-gô FPT của gã bưu tá chợt khuất sau một đám đông thực khách. Cô ả áo hoa đi theo gã cũng kiếm chỗ ngồi ở đâu mất dạng. Nhanh nhẹn, Trí quăng xe, giả bộ bước thẳng ra toa-lét để tiếp tục quan sát hiện trường. Kia rồi, đôi nhân tình ngồi ở góc quán. Họ chuyện trò, đùa giỡn ngả ngớn với nhau vô tư, không biết mình đang ở vào tầm ngắm của thám tử tư Trần Trí.       

Điện thoại lại rung lên. Tiếng nói trong trẻo hồn nhiên của Chân Tình vô cùng tha thiết:   

- Chú em à. Mọi việc sao rồi? Chú có bám mục tiêu không? Phải theo dõi kỹ, một tấc không đi, một ly không rời đó nghe!

- Biết rồi. Khổ quá. Kiếp sau em không dám làm nghề bám đít thiên hạ vậy nữa đâu trời à. – Trí kê môi vào sát điện thoại, giọng rất khẽ nhưng đầy bực bội.

- Chú em giúp chị là chị mừng rồi.   

Xong câu nói, Trí nghe đầu dây bên kia tắt máy cái rẹt. Chàng tìm chỗ ngồi nhưng không có, bèn ra lan can bật quẹt đứng hút thuốc chơi. Làn khói mơ màng gợi lên trong chàng niềm hân hoan khó tả. Cảm giác khấp khởi với thành tích mấy tháng trước lại hiện về. Trước bàn dân thiên hạ hôm đó có đến mấy chục người, bằng ba tấc lưỡi, Trí đã thuyết phục được vợ một tay có máu mặt nhằm tránh một cuộc phá rối ngay tại nhà hàng sang trọng nhất Sài Gòn. Hóa ra bà ngấm ngầm theo dõi tình địch là để chờ đúng dịp cô ả lên xe hoa sẽ tung ra hàng ngàn bức ảnh nhằm bôi nhọ cô ta.

Hai mươi phút trôi qua. Đôi nhân tình ra khỏi quán. Họ nháy mắt, gật đầu chào tạm biệt nhau. Trí rủa thầm: “Mẹ nó, làm bộ làm tịch. Trong vài ngày nữa ông sẽ cho lũ bây vào tròng”.    

Trí thấy rõ gã bưu tá đi hết nhà nọ đến nhà kia, suốt một dãy phố dài đến chục cây số mà sắc mặt vẫn tươi vui. Người ta nói đúng, tình yêu là chất xúc tác cực mạnh, nó làm cho hàng trăm triệu sinh linh tìm ra nhuệ khí để sống và làm việc không biết mệt là gì. Gã Sở đi tiếp. Lại dựng xe. Lại lật xấp thư lục lọi. Lại cúi đầu chào chủ nhà hay một ai đó lịch sự tiễn chân gã ra cổng. Mồ hôi toát ra trên trán, ướt hết nhúm tóc trước của gã, ướt cả lưng áo gã, vậy mà gã vẫn tươi roi rói như cây trái đầu mùa. Gã nhếch sẵn nụ cười, đi tiếp dưới ánh mặt trời rực lửa.         

Trí nghĩ, đúng là một gã trung niên đang yêu. Hồi từ nhà bước ra, gã trông buồn bã, ủ rũ bao nhiêu thì sau khi chuyện trò, ăn sáng và đá lông nheo thỏa thích với cô ả, trông gã hớn hở bấy nhiêu. Một hai tên đàn ông qua đường, họ chưa kịp vẫy tay, gã đã cười toe toét như vừa trúng độc đắc. Trời buổi trưa nắng hừng hực đỉnh đầu, Trí mệt đừ muốn xỉu, gã lại thong dong đi hết cổng nọ đến rào kia, đôi chân thoăn thoắt như chân sáo. Thật đáng thương cho người phụ nữ chân chất ham làm ăn vất vả kia. Trí thấy xúc động ứa nước mắt khi nghĩ tới những lời tha thiết của chị Chân Tình. Chàng nghĩ, mình phải tìm đủ mọi cách để giúp chị Chân Tình ấy mới được. Hoàn cảnh chị thật đáng thương biết bao.

Bước thấp bước cao bên vệ đường, Trí bồi hồi nhớ đến vẻ nhu mì, hiền thục của chị Tình mà lòng bỗng quặn đau. Chàng nhấn điện thoại gọi chị, định có đôi lời an ủi, nào ngờ nhạc chuông vang lên bao điệp khúc lên bổng xuống trầm nhưng chị ta bận gì nên không bắt máy.

Buồn bã, định tạt vào một quán giải khát thì đột nhiên chàng bắt gặp bóng ai quen quen đang rảo bước trên lề đường. Ôi thôi rồi, chàng mừng rỡ reo lên trong trí, cô ả áo hoa hồi nãy lại sóng đôi thân thiết với một lão gần sáu mươi, ông ta cao dong dỏng và rất sang tướng, coi bộ đại gia lắm. Trúng ngay chóc không thể nào khác được, đây là một ả Trà Hoa Nữ chơi trò dan díu với lão nhà giàu để o bế tình cảm gã trung niên mạnh khỏe kia rồi. Trí lảm nhảm trong bụng khi đôi tình nhân cùng leo lên chiếc Focus đen nhoáng và lao vút qua trước mắt chàng.          

Gã Sở bưu tá vào một nhà kế đó, khi bước ra, sắc mặt gã vẫn háo hức như thường. Chán thật, theo bén gót gã đàn ông gà mờ này chả được cái đinh gì. Trí rú xe, phóng ra đường. Dưới bóng mặt trời đã chếch hướng tây, chàng cảm thấy đói rũ, vội thắng xe, bước vào một quán cơm bình dân lưa thưa vài khách ăn muộn. Trong lúc chờ thức ăn bưng ra, chàng nhận được cú điện thoại của lão Mận yêu cầu báo sơ tình hình. Chàng hăng tiết vịt kể hết những điều diễn ra và những ý nghĩ đã hình thành rõ nét trong đầu. Đĩa cơm thơm lừng lựng, miếng thịt sườn ngon lành cộng với những lời khen ngợi bốc lửa của lão Mận khiến chàng cảm thấy yêu nghề, yêu đời, tự hào hơn bất cứ lúc nào.          

Suốt một tuần tiếp đó, dù bám mãi gã bưu tá cần mẫn, chàng chẳng thu thập thêm được một thông tin gì. Chị Chân Tình vẫn tha thiết gọi điện yêu cầu chàng luôn theo sát, đừng để lạc mất mục tiêu. Với đôi mắt tinh anh, Trí vẫn nhìn thấy rất rõ gã Sở tiếp tục quan hệ với cô ả áo hoa mà bây giờ chàng biết lai lịch rõ hơn. Cô ta từ quê lên, sống độc thân tại một căn phòng chật chội trong ngôi nhà hai tầng nằm chênh chếch trước bưu điện quận. Đang thời gian tìm việc, Hoa thường gặp gã Sở và hai người tỉ tê tâm sự chủ yếu là trong các bữa ăn sáng. Lúc nào cũng vậy, họ nói chuyện ăn ý với nhau đến độ gã đàn ông thấy đã trưa mà không đành lòng bước ra đường.

Không biết người ngợm gã thế nào chứ chiếc xe của gã tuy đã cũ mèm nhưng máy móc vận hành vẫn ngon ơ. Một hôm, thấy chiếc xe ấy dựng cả tiếng đồng hồ ở tầng trệt ngôi nhà Hoa ở, Trí tò mò ngồi chờ miết ở mé hành lang. Tuy thông minh đáo để nhưng chàng không tìm ra cớ gì để leo lên gác xem đôi nhân tình nhân ngãi kia đang diễn trò gì. Chàng bực dọc, hết đọc báo lại liếc đồng hồ, cuối cùng bực mình gọi điện thoại cho chị Tình thì chị ta lại không bắt máy. Lúc ấy tám giờ sáng. Trong bụng chàng đang tưởng tượng cảnh đôi tình nhân âu yếm nhau mà phát tức thay cho chị Tình, vậy mà chị ta ngu xuẩn không bắt điện thoại. Ba mươi phút sau, chị Chân Tình chủ động gọi điện lại cho Trí thì gã Sở đã hí hửng bước xuống cầu thang, bàn tay to đùng thô bỉ của gã còn vẫy chào nàng Hoa một cách đắc thắng nữa chứ.     

Trí nghĩ thấy tức không chịu được. Mẹ nó, làm ăn kiểu này chán phèo. Trí nói toạc móng heo rằng nếu chị không muốn hợp tác nữa thì thôi cắt hợp đồng cái rụp. Thời cơ dễ gì đến mãi được. Chàng phát khùng, còn chị ta thì như đồ dở hơi, lúc năn nỉ, ỉ ôi, bảo chú cố gắng giúp chị, chị chẳng biết nhờ cậy ai, lúc điện thoại reng inh ỏi đã đời, chị vẫn im re không bắt máy.    

Giao ban tuần thứ năm tính từ ngày ký hợp đồng ba tháng, lão Mận sếp phó oang oang cái giọng vịt đực rằng lão rất tin tưởng tài nghệ và đức độ của Trí trưởng phòng nên mới giao thực hiện công việc vất vả này. Trí nghĩ thấy khá tự hào vì mình là người có thành tích sáng giá nhất trong suốt mấy năm qua. Nhưng Trí cho rằng theo cái đà này công việc chẳng tiến triển gì hơn. Chẳng lẽ tụi nó đang vụng trộm với nhau mà mình ập vào tận nơi để bắt quả tang hay sao? Sau một hồi bàn đi tính lại, lão Mận khuyên Trí nên cầm theo chiếc máy chụp hình mini vừa mới trang bị cho phòng để thu thập hình ảnh. Trí háo hức cầm chiếc máy chụp hình gọn lỏn xinh xắn bước ra khỏi công ty, chàng thầm nghĩ phải mở ra một hướng mới để sớm dứt điểm “phi vụ” này. 

Thứ sáu cuối tuần, cũng là ngày Trí thỏa mãn với việc theo dõi và lấy hình ảnh hai mục tiêu. Gã Sở và nàng Hoa lên ảnh rất đẹp. Ảnh nào ảnh nấy thật đáng giá ngàn vàng. Cuối ngày, khi trời nhập nhòa tối, Trí vui vẻ gọi điện mời chị Tình đến gặp Trí ngay tại phòng trực công ty. Dưới ánh đèn nê-ông, Trí nhận ra thái độ của chị ta thật ơ hờ, chán nản. Hình như chị ta cũng chẳng mấy quan tâm đến cả lô ảnh. Chị chỉ đơn giản nhắc Trí cứ tiếp tục quan sát gã Sở, tiền bạc tốn kém bao nhiêu không thành vấn đề, chị sẵn sàng chi thêm tiền xăng và tiền điện thoại cho Trí nữa. Về tới nhà, đã mười một giờ khuya mà Trí không sao chợp mắt được vì một câu hỏi lớn cứ lởn vởn trong đầu. Quái, dường như chị ta không hề có thái độ ghen tuông, giận hờn gì cả. Phải chăng vì chán ngán gã Sở quá chừng quá đỗi rồi, nên chị chỉ muốn lấy thêm chứng cớ để gạt bỏ gã ra khỏi cuộc đời của mình mà thôi? Đến nước này thì đúng là đáng thương cho chị Chân Tình quá!    

Suốt mấy tuần nữa trôi qua. Trí không mảy may nhích thêm được một bước nào ngoại trừ mấy bức ảnh chụp lén lúc đôi nhân tình kia đang hí hửng cầm tay nhau qua đường và lúc họ tình cờ kê sát miệng vào tai nhau nói một điều gì đó ở chỗ đông người. Chị Chân Tình vẫn luôn miệng nhắc Trí phải cố gắng bám sát đừng để gã đàn ông khốn nạn kia đi đâu không rõ.

Một buổi sáng, Trí phát hiện Hoa vui vẻ dí vào tay gã Sở một phong bì màu đỏ, dường như là tấm thiệp cưới, rồi nàng cùng lão nhà giàu biến mất khỏi mặt đường trước ánh mắt khờ khệch của gã đàn ông. Trí về tới nhà vẫn còn suy nghĩ không biết tấm thiệp cưới kia là cưới ai, và liệu điều gì sẽ diễn ra nữa đây.  

Ba ngày sau, mới bảy giờ sáng, mười hai nhân viên trong phòng Trí nháo nhào lên bàn tán về vụ đánh ghen gây tai tiếng ầm trời cho một tay giám đốc ngân hàng được đăng tin trên báo.

Cô bồ nhí yêu quý của tay giám đốc ấy, không ai khác hơn chính là chị Chân Tình.

Trí điên tiết lên khi biết rằng chị ta đã khéo mượn bàn tay của mình để vô hiệu hóa gã chồng khờ. Còn bà vợ tay giám đốc ấy thì tin đến mức không rời chồng nửa bước. Mụ ta rộng rãi chi cả chục triệu đồng cho thuộc hạ để theo dõi, phát hiện ngay chỗ hẹn hò của hai người. Trước khi bỏ xứ ra đi cùng tay giám đốc tai tiếng, chị Chân Tình đã không quên gọi điện cảm ơn và chào tạm biệt chú em tên Trí, một thanh niên trẻ lòng, tốt bụng. Té ra nàng Hoa chỉ là em gái cùng mẹ khác cha của gã Sở và nàng sắp lên xe hoa lấy một đại gia chết vợ ở khu phố Tàu.

Những lời Trí từng lên lớp cho đàn em trong nghề lâu nay hóa ra chỉ là sáo rỗng. Cặp mắt đại bàng, trái tim sư tử và đôi chân lạc đà. Ngần ấy vẫn không đủ, bởi vì sự đồng cảm cao độ dành cho thân chủ và niềm tự hào quá đáng đã đánh lạc hướng chàng thám tử dễ như trở bàn tay.

T.N.L, # 14
Quy Nhơn

 

 
 
mission | staff | researches | announcements | events
Copyright 2007. ykhoahuehaingoai. All rights reserved