Truyện ngắn Cao Thanh Tâm
Trời tháng sáu nóng như đổ lửa không khí cô lại oi bức khó thở. Tôi mệt mỏi lái xe rẽ vào một con đường râm mát. Khu nhà trên đồi cao này như một thế giới khác với con đường rộng và bóng cây bao phủ tránh cái nắng rát da dưới thung lũng đầy bụi bặm và những khu nhà cũ dược xây cất ô hợp từ lâu đời. Tôi tìm một bóng cây im mát đậu xe trước ngôi nhà sang trọng có hàng rào xây bằng gạch và chiếc cổng sắt lớn màu nâu có những dây leo xanh mướt điểm nhiều đóa hồng nhỏ xíu dễ thương làm cho ngôi nhà màu hồng nhạt sau cánh cổng kia mang một vẻ dịu dàng đằm thắm. Tôi hãnh diện nhìn những khóm hoa tươi trong nắng hè trước khi dùng chìa khóa riêng mở cổng. Tất cả những cảnh trí ngăn nắp xinh xắn ở đây là do công trình của tôi, người làm vườn cho ông bà chủ ngôi nhà này từ nhiều năm qua .
Ông bà chủ của tôi định cư ở đây đã ba mươi năm, là một gia đình thành công trên xứ người, các con cái của họ đều thành đạt và lập nghiệp ở các tiều bang khác chỉ những dịp lề lạc thì ngôi nhà này mới rộn ràng như nàng công chúa khi có chàng hoàng tử từ phương xa đánh thức. Ông bà chủ đều trên năm mươi tuổi nhưng vẫn còn chăm lo làm ăn, ông bà có nhiều cơ sở thương mãi và thay nhau trông nom nên bận rộn tối ngày. Tuy làm ăn rất thành công nhưng họ vẫn duy trì ngôi nhà mang đầy kỷ niệm của những ngày đầu gian nan lập nghiệp nơi đất khách với hai bàn tay trắng. Tuy nhiên nhờ khu vườn rộng họ đã xây dựng lại tất cả tạo nên một tòa nhà khang trang và khu vườn rộng được chu đáo săn sóc thường xuyên của người làm vườn.
Khi gia đình được người anh ruột duy nhất bảo lãnh sang đây, tôi mới ba mươi hai tuổi và có hai con trai nhỏ lên năm và lên hai; vợ tôi đi phụ bếp cho một nhà hàng Tàu, năm đó vợ tôi mới hai mươi tám tuổi. Sau một tháng bơ vơ lạ lùng với cuộc sống mới, anh tôi giới thịệu với ông bà chủ và tôi được nhận ngay vào làm vườn và chăm sóc nhà cửa cho ông bà. Có được việc làm cố định, gia đình tôi vui mừng hết sức và dốc toàn lực vào việc xây dựng lại cuộc đời nơi đất khách. Ông bà chủ ø thương mến và giúp đỡ gia đình tôi mọi mặt, vì thế tuy mới sang Mỹ mà gia đình tôi đã tạm ổn định, hầu hết các đồ dùng cần thiết trong nhà đều do ông bà chủ biếu. Mỗi lần có lễ lớn, các con cái và bạn bè đông đủ vợ tôi lại được bà chủ đặt làm các thứ đồ ăn . Nhờ làm phụ bếp cho nhà hàng Tàu vợ tôi học được cách làm nhiều món ăn như một kế sinh nhai cho gia đình. Ngôi nhà của ông bà chủ ngày xưa được mua lại bằng một giá rất rẽ vì dạo đó khu vực này còn hoang vu và người ta lại còn đồn đãi là ngôi nhà nằm trên khu đất có người tự tử nên chủ cũ mới bán rẽ như vậy. Nhiều lần ông chủ đã kể cho tôi nghe sơ lược về lịch sử ngôi nhà. Ông nói:
-Hồi đó gia đình tôi mới qua đầu tắt mặt tối mấy năm sau cũng chỉ dành dụm được ít tiền, sẵn dịp người chủ cũ bán rẽ để dọn đi tiểu bang khác tôi bàn với nhà tôi rằng mình cứ mua đại rồi lo làm ăn, tu nhân tích đức thì ma quỉ hay oan hồn uổng tử cũng không hại mình làm gì. Bà nhà tôi ngày đêm lo hương khói cho các vong linh đó dược siêu thoát,. tụi tôi chỉ biết thờ Phật và nhờ ơn trên che chở mà thôi. Hơn hai mươi năm trôi qua các cháu đã nên người là điều chúng tôi mừng nhất và luôn luôn tâm niệm phải làm điều lành tránh điều dữ phải không anh?
-Dạ phải, thưa ông.
Tôi vừa trả lời vừa nhìn ông và bắt gặp một thoáng buồn trong mắt. Ông chủ quay bước vào nhà. Tôi nhìn theo dáng đi như thẩn thờ của ông và tự hỏi phải chăng có điều gì u ẩn trong lòng ông? Cuối khu vườn là một mô đất cao ở đó có một bụi hoa hồng màu vàng thắm rất lâu năm. Nhiều lần tôi định phá đi để trồng một giàn nho nhưng những đóa hồng màu vàng kia đẹp qua,ù cánh hoa dày và lớn tỏa hương thơm dịu dàng khiến tôi bỏ ý đinh phá bụi hoa. Tôi lấy kéo tỉa xén cho đều đặn và những khi rãnh tôi thường ngồi xoãi chân bên cạnh bụi hồng trên gò đất kia hút thuốc và nhìn trời mây để nhớ về những ngày còn ở quê nhà. Góc vườn bên kia tôi trồng một giàng bầu và mướp có lá xanh ngắt và những bông mướp vàng rực rỡ, khoảng đất ẩm mát lạnh dưới giàn bầu là những ô vuông rau húng rau thơm. Bàø chủ tôi rất thích khoảng vườn này, bà thường ra đây hái rau hành nấu canh nhưng hễ chạng vạng tối thì tuyệt đối không ai ra đây và mô đất tôi thường ngồi nghỉ mệt là nơi có nhiều bát hương mà bà chủ thường xuyên hương khói.
Có lần tôi đang ngồi hút thuốc nơi gò đất gần bụi hồng thì gặp bà chủ ra hái rau. Thấy tôi ngồi trên gò đất bà hốt hoảng gọi tôi lại gần rồi thì thầm vào tai tôi: Chú đừng ngồi trên gò đất cao kia, chỗ đó linh thiêng lắm, rồi bà thắp hương và khấn vái: Xin ngài tha cho tội vô lễ vì chú Long còn nhỏ chưa biết, xin ngài tha lỗi cho... Bà cứ xuýt xoa mãi như thế làm tôi ngạc nhiên. Hôm đó khi về nhà tôi kể lại chuyện đó cho vợ tôi nghe và than phiền về sự mê tín dị đoan của bà chủ. Vợ tôi đăm chiêu suy nghĩ, nàng nói:
-Em nghe nhiều người nói về ngôi nhà anh đang làm vườn, hình như ở góc vườn sau ngày xưa có người chết oan bị chôn vùi ở đó. Ông bà chủ nhờ mạng cao nên mới ở bền nhưng họ thường xuyên cúng bái oan hồn mới để yên đó thôi, anh cẩn thận đừng đụng chạm gì tới người khuất măt mà mang họa. Hay là anh tìm xem chỗ khác có ai thuê làm vườn thì đổi chỗ đi.
Tôi phì cười:
-Ở bên Mỹ này mà em làm như ở làng không bằng. Xe cộ rầm rầm thế kia ma cỏ đâu mà ở cho được. Nhưng em đừng lo anh sẽ cẩn thận và lạy tạ xin lỗi tội đã ngồi trên mô đất kia là xong.
Vợ tôi vẫn lo âu:
-Không phải chuyện chơi đâu anh nhớ lạy tạ ngay ngày mai, mong rằng ngài sẽ bỏ qua vì mình không biết.
Nói cho qua với vợ tôi rồi tôi quên ngay vì còn biết bao nhiêu công việc phải làm. Từ ngày làm vườn cho ông bà Hy tôi quanh quẩn ngoài vườn nhiều hơn và hầu như chỉ vài lần vào nhà khi ông bà mời tôi ăn uống chút gì đó buổi trưa. Tôi chỉ biết trong ngôi nhà rộng thênh thang này chỉ có ông bà chủ và thỉnh thoảng có một phụ nữ lớn tuổi người Hoa đến lau chùi nhà của. Cũng như tôi, bà ta có chìa khóa riêng, đó cũng là môt người làm tâm phúc của ông bà chủ. Phòng khách của ngôi nhà thật trang nhã chứ không có vẻ sang trọng của một gia đình giàu có. Từ ngoài vườn nhìn vào đã thấy ngay bàn thờ Phật trang trọng có hoa tươi và trái cây trên bàn thờ quanh năm suốt tháng, ông bà chủ của tôi ăn chay nhiều ngày trong tháng và chăm chỉ đi chùa dâng hương cúng Phật mỗi khi có ngày vía lớn trong năm. Phòng khách lót gỗ bóng màu nâu nhạt sạch như lau vì nhà ít người lại còn được chăm sóc cẩn thận, đó cũng là nơi mỗi sáng sớm ông bà chủ ngồi thiền trước khi đi làm.
Một ngày mùa hè nắng chói chang, tôi vừa cắt cây dọn lá xong xuôi thì khát nước , tôi tìm chai nước mang theo hàng ngày không thấy nên tính đi vòng ra vòi nước sau nhà. Đi ngang qua bụi hồng màu vàng bên cạnh mô đất cao tôi sực nhớ lời vợ tôi dặn phải lạy tạ xin lỗi người khuất mặt ở đây tự nhiên tôi rùng mình ớn lạnh mặc dù đang khát cháy cả cổ họng. Tôi ngồi sụp xuống như bị trúng nắng và thiếp đi không biết bao lâu. Tôi tỉnh lại vì một bàn tay mềm mại đang xoa trán tôi, mùi dầu gió xanh phảng phất , tôi mở mắt ra, trước mắt tôi là một cô gái khoảng hai mươi tuổi dáng mảnh mai đang xoa dầu cho tôi. Ngoại hình cô có vẻ bình thường nhưng đôi mắt cô sao là lạ, cô như không tập trung nhìn vào một thứ gì cả, đó là đôi mắt của người không bình thường. Tôi vùng dậy, chưa định tỉnh và cứ tưởng như nửa trưa có hồn ma bóng quế trêu ghẹo gì đây. Tôi cố nói thành tiếng:
-Cám ơn cô đã giúp tôi, cô là ai? Tôi làm đây đã lâu mà không gặp cô, nếu là người cõi khác xin tha thứ cho tội mộ phạm đã ngồi trên mô đất của cô.
Rồi tôi sụp xuống lạy như mê man vì sợ hãi. Cô gái kia không nói một tiếng nào, cô im lặng dìu tôi theo lối cửa sau để vào nhà. Thân thể tôi bỗng yếu hẳn đi và tôi lê bước theo cô như một kẻ mộng du lên đoạn đầu đài. Cô gái đưa tôi vào môt căn phòng xinh xắn có cây đàn dương cầm nhỏ ở góc phòng, tôi vẫn còn sảng sốt thì nàng đã ôm chầm lấy tôi hôn ngấu nghiến lên mặt lên tóc tôi như một kẻ đói khát lâu ngày, như một lữ hành trong sa mạc bắt gặp dòng suối mát. Lúc đầu tôi tê dại đi vì sợ, mấy lần tôi lên tiếng kêu cứu nhưng miệng tôi như bị á khẩu tay chân tê liệt. Đôi mắt bất bình thường của cô gái vẫn đăm đăm nhìn tôi không nói một câu, chỉ có bản năng con người thể hiện nơi cô một cách mãnh liệt. Tôi là một người đàn ông có vợ con nhưng chưa bao giờ gặp tình trạng như hôm nay rồi cuối cùng như có một sức mạnh vô hình nào đó bắt tôi buông tay đầu hàng. Trong giây phút bị cô gái bất thường kia chiếm đoạt, tôi như một người khác đứng bên ngoài nhìn vào hoạt cảnh oái ăm này bằng đôi mắt và cõi lòng mê loạn. Tôi không làm chủ được mình nhưng lòng nặng nề trước viễn cảnh bất hạnh của đời mình. Đến lúc cô gái kia buông tôi ra với vẻ luyến tiếc, tôi vùng dậy vơ lấy mớ quần áo và chạy như ma đuổi ra vườn sau. Tới trước mô đất cao cạnh bụi hồng tôi sụp xuống vừa lạy vừa khóc vì tôi chắc chắn rằng tai nạn vừa xãy ra là do sự trừng phạt của người khuất mặt ở đây. Thần trí tôi bị mất hoàn toàn, tôi thẩn thờ thu dọn đồ đạc và vội vã đi như chạy trốn khu vườn ma quái này, nếu có thể thì tôi muốn đưa vợ con chuyển ngay đi nơi khác để tránh công việc và cuộc sống hiện tại
Mặc dù rất muốn nói tất cả những gì đã xảy ra với vợ nhưng tự nhiên tôi cảm thấy không thể được vì chính bản thân tôi cũng không bao giờ tin chuyện ma quỷ xãy ra giữa ban ngày. Tôi sống trong lo sợ như một kẻ phạm pháp đang lẩn quất ở ngoài vòng pháp luật, thế nhưng tuần tới tôi không thể không đi làm. Hôm đó trước khi đi tôi tới trước bàn Phật cầu xin được che chở. Tôi thắp hương và lạy Phật với tất cả lòng thành xin tai qua nạn khỏi để có thể tiếp tục làm ăn. Tôi lại mang theo một bó hương và nãi chuối nhỏ định cúng ở mô đất cao ở vườn sau ngôi nhà tôi đang làm vườn.
Khu vườn xinh xắn vẫn im lắng như mọi ngày nhưng đối với tôi là một không khí đe dọa đang bao trùm. Việc trước tiêm mà tôi làm là đặt nãi chuối trên mô đất, thắp hương rồi lạy như điên khùng. Khi tới góc vườn bên kia dưới giàn bầu lấy chiếc kéo tỉa cây và định bụng trong kỳ lãnh lương tới đây sẽ nói thật với ông chủ rồi xin nghỉ việc. Tôi đang hồi lộp và bất chợt ngẩng đầu lên và choáng váng muốn ngất đi, tôi thấy cô gái ma hôm nọ đang đứng trong nhà nhìn tôi đăm đăm. Hai chân tôi định tháo chạy nhưng không kịp nữa rồi, cô ta bay về phía tôi và xình xịch kéo tôi vào nhà. Đầu óc tôi như nổ tung vì sợ nhưng tôi không làm gì được chỉ nhắm mắt laị và nước mắt trào ra. Thế là hết, tôi đã bị oan hồn này trả thù, không biết ai đã gieo họa cho cô và tôi lại là nạn nhân phài trả món nợ này?.Đôi mắt tôi nhắm chặt nhưng vẫn cảm thấy bàn tay mềm mại đang vuốt ve tôi, rồi một thoáng tôi quên đi hoàn cành ghê sợ hiện tại để cùng oan hồn kia chơi vơi trong cõi trầm luân. Khi tỉnh giấc vu sơn tôi mở mắt và thấy chỉ mình tôi trơ trọi giũa đống quần áo ngổn ngang và cô ta biến đi đột ngột cũng như khi hiện tới. Không hiểu sao tôi không còn sợ hãi như lần trước mà âm thầm ra về với nỗi buồn khó tả. Chắc chắn tôi đã bị hớp hồn vì một oan nghiệt nào đã xãy ra từ tiền kiếp. Trên đường lái xe về nhà tâm trí tôi quay cuồng khi chợt nghĩ tới những chuyện liêu trai chí dị mà mình yêu thích từ những ngày còn nhỏ rồi lại hối hận không nghe lời vợ ta lỗi với hồn ma kia ngay từ trước. Một lần nữa tôi dấu kín chuyện này không cho vợ biết và thâm tâm xem như là một lầm lỡ ngoài ý muốn chứ không phải là một người chồng lăng nhăng. Tôi chưa kịp nói với ông chủ về chuyện xin nghỉ việc vì cuộc sống có nhiều việc phải lo toan, số tiền mà tôi lãnh được hàng tháng cũng khá lớn không dễ gì có được nếu làm ở chỗ khác, thế là tôi cứ hẹn nay hẹn mai. Có lẽ lòng thành của tôi đã được tiếp nhận nên dạo này oan hồn không quấy nhiễu tôi nữa. Có những buổi trưa ngồi nghỉ ngơi dưới giàn bầu râm mát, tôi không dám ngồi trên mô đất nữa, và lạ lùng thay tôi bâng khuâng nhớ bàn tay mềm mại đã đưa tôi vào thế giới liêu trai, tôi không còn một chút sợ hãi nào nữa mà đôi khi tần ngần nghĩ về nàng một cách êm đềm, tôi tiếc rằng vì quá sợ mà không dám mở mắt nhìn kỹ người con gái đã đến với tôi trong tình huống kỳ lạ đó, nàng còn trẻ lắm tại sao lại gặp phải oan khiên để trở thành hồn ma bóng quế như thế. càng nghĩ ngợi tôi càng thẩn thờ buồn man mác. Thôi chết rồi, tôi đã bị người cõi khác lậm vào người rồi nếu không kịp giải trừ thì không khéo mất mạng. Thực tế là như vậy nhưng tôi vẫn không muốn xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi tâm hồn mình. Đôi khi tôi chăm chú nhìn vào khung cửa kính chờ mong nàng xuất hiện để kéo tôi vào nhà cùng nàng dong ruỗi trên những đợt thủy triều trùng trùng không dứt...
Sáu giờ sáng tôi còn ngủ say thì điện thoại vang lên, vợ tôi bắt phone rồi lay vai tôi:
- Ông chủ gọi anh!
Mắt nhắm mắt mở tôi chụp lấy phone với giọng ngái ngủ:
- Thưa ông Long đây.
Giọng ông chủ bên kia đường dây khác thường làm tôi lo lắng:
-Anh Long đến gặp tôi có chuyện cần ngay bây giờ!
Tôi vội vã ngồi lên:
-Dạ thưa ông cháu đến ngay.
Trên đường tôi lo lắng với linh cảm chẳng lành, Vừa bước vào cổng tôi đã thấy ông chủ đợi tôi bên cạnh chiếc ghế đá trên lối đi rãi sỏi trắng. Nét mặt ông khác hẳn mọi ngày, vừa tức giận vừa buồn buồn:
-Anh ngồi đây, tôi có chuyện cần nói với anh ngay.
Tôi lo sợ khép nép ngối bên cạnh ông
-Thưa ông, có chuyện gì xin ông cho cháu biết?
Ông nhìn thẳng vào mắt tôi nghiêm giọng:
-Anh làm cho tôi đã lâu ngày, vợ chồng tôi xem anh như con tại sao anh đối với chúng tôi tệ mạt như vậy?
Tội sụp xuống dưới chân ông bật khóc như một đứa trẻ vì tôi đã đoán trước việc này trước sau gì cũng dẫn tới hậu quả cay đắng cho tôi, nhưng đó là một hồn ma làm sao ông biết, có thể oan hồn này báo mộng cho ông để đem họa đến cho tôi
-Thưa ông, đáng lẽ cháu đã nói với ông chuyện này hai tháng trước và xin thôi việc vì cháu quá sợ. Cháu đã cố hết sức mà không được, oan hồn này thật dễ sợ nhưng sau một thời gian cháu cầu xin cúng bái cô ta đã đê yên cho cháu làm ăn. Cháu không muốn mất chỗ làm và ông bà lại quá tốt với gia đình cháu. Thưa ông việc này cháu cũng không dám nói với vợ cháu mà chỉ một mình cúng bái cầu nguyện mà thôi.
Ông Chủ sửng sốt nhìn tôi:
-Anh nói gì? Oan hồn nào quấy phá? Tôi đang nói về việc khốn nạn của anh đã lợi dụng sự điên dại của con gái tôi mà làm nó mang bầu anh có biết không?
Tôi điếng hồn, trời ơi đó là con gái ông chủ hay sao? Trong nhà này chỉ có ông bà chủ và những người con thỉnh thoảng về thăm tại sao có một cô gái trong nhà mà tôi không biết? Tôi gục xuống lạy ông như tế sao:
-Trời ơi quả tình con không hay biết gì cả, con đâu có biết trong nhà ông bà còn có cô út? Con cứ tưởng oan hồn đi theo con đòi mạng vì con lỡ không biết ngồi trên mô đất cao kia nhiều lần, chính bà cũng có lần rầy con và từ đó con không dám ngồi đó nữa nhưng tai họa vẫn xãy ra...
Rồi tôi lần lượt kể tất cả những việc xãy ra cho ông nghe và năn nỉ:
-Thưa ông tất cả đúng như con vừa kể, con không dám dối ông một việc gì, bây giờ sự việc đã như vậy con không biết phải làm sao xin ông chỉ dạy...
Ông chủ thờ dài mắt nhìn xa, như đề giải tỏa bớt những căng thẳng trong lòng ông đỡ tôi đứng lên:
-Thật là nghiệp dĩ, tôi không trách anh và anh cũng không hoàn toàn có lỗi trong vụ này, quả thật con gái út của chúng tôi không bình thường từ ngày mới sinh ra. Từ ngày sang đây cháu cứ ở trong phòng và thỉnh thoảng không có ai mới xuống bếp ăn uống vì tính nó khác thường không muốn gặp ai, kể cả các anh chị nó. Chúng tôi rất thương cháu vì nó có một tương lai quá mịt mờ, sau khi chúng tôi trăm tuổi chắc chắn nó phải vào một trung tâm đặc biệt dành cho những người có vấn đề tâm thần. Hằng tháng chúng tôi thường đưa cháu tới bịnh viện khám bịnh thì mới té ngữa ra khi biết rằng nó đã có thai hai tháng nay. Anh cũng biết gia đình chúng tôi theo Phật thì dù có tình huống nào xãy ra cũng không thể làm điều ác được nhưng bác sĩ của cháu lại bảo rằng cơ thể của cháu không thể nào nuôi dưỡng được thai nhi, và dù có sinh ra thì đứa bé sau này cũng chắc chắn bị nhiều khuyết tật, nhất là về mặt tâm thần. Anh có biết nỗi đau của người làm cha mẹ khi có một đứa con dở điên dở khùng hay không? Chính vì thế mà tôi đã quyết định ký giấy cho bịnh viện phá thai cho nó. Thật là một tội tày trời nhưng biết làm sao hơn. Khi chúng tôi hỏi nó một mực im lặng nhưng mắt cứ nhìn ra mô đất chỗ anh hay ngồi nghỉ trưa. Vợ tôi sinh nghi hỏi có phải là anh không thì nó gật đầu. Thoạt tiên chúng tôi rất tức giận nhưng nghĩ lại thì cũng đành lòng với số phận đã an bài. Bà bác sĩ của nó bảo rằng tuy tâm trí nó bị lệch lạc nhưng cơ thể nó vẫn bình thường, nó vẫn là một cô gái mới lớn đầy nhiệt tình yêu đương và biết đâu một khi cơ thể nó sinh hoạt bình thường về mọi mặt thì bịnh có thể thuyên giảm.
Tôi im lặng nước mắt ràn rụa và lòng đau như cắt. Ông chủ nói tiếp:
- Chúng tôi rất thương anh từ ngày anh làm ở đây mấy năm nay, nhưng anh đã có gia đình, nếu không thì chúng tôi sẽ tác hợp cho anh và nó may ra nó bình phục thì còn phước đức nào hơn. Nhưng thôi số mệnh cả. Bây giờ nó đang ở lại trong bịnh viên với má nó, mai đây đem nó về nhà nếu nó gặp lại anh thì sẽ có hậu quả đáng tiếc, thôi thì tôi cũng quên đi tất cả những việc đáng buồn đã xãy ra, tôi trả thêm cho anh một tháng lương và rất tiếc phải để anh nghỉ việc. Chúc anh và gia đình may mắn.
Tôi buồn rầu trả lại phong bì mà ông đưa cho tôi:
- Thưa ông gia đình cháu rất đội ơn ông, cho cháu trả lại số tiền này như sự sám hối ăn năn suốt đời của cháu. Dù ở đâu gia đình cháu vẫn không bao giờ dám quên công đức của ông bà.
Ông chủ tôi xúc động quay đi và cương quyết dúi vào tay tôi phong bì:
-Vợ chồng tôi cho các cháu. Chào anh, chúc may mắn.
Ông quay gót vào nhà để mình tôi đứng như trời trồng giữa buổi sáng mờ sương. Tôi thẩn thờ nhìn một lần cuối khu vườn quen thuộc có bụi hoa hồng màu vàng thơm ngát bên cạnh mô đất cao có thể là nơi vùi lấp bao nhiêu là oan khiên ngày trước mà bây giờ phủ lên đầu tôi một người làm vườn chơn chất và lên cả cuộc đời đáng thương của cô gái điên dại kia. Trước khi quay gót, tôi nhìn lên khung cửa kính, nơi nàng vẫn đứng nhìn tôi, có thể là hằng ngày mà tôi không biết, tôi tự hỏi trong phút giây cùng tôi phiêu du vào giấc mộng ái ân cô có trở lại bình thường hay bức màn vô minh nghiệt ngã kia vẫn trọn đời nhốt kín nàng trong cõi mù sương hư ảo...
Cao Thanh Tâm |