THỬ  ĐÀN

 
     
 

Tôn Thất Sang.

Long nhìn lũ bạn đang chăm chú pha thuốc trong những ống nghiệm, mặt mày căng thẳng, Long cười một mình, thầm nghĩ, lác nữa nay sẽ làm một việc động trời cho các bạn bái phục khi công khai vổ mông người đẹp giữa ban ngày, trước mắt lũ bạn tinh nghịch cho chúng phục lăn phục lóc!
Long nhìn trộm Thu Phương, người đẹp nhất lớp PCB (Lý, Hóa, Sinh), đang chăm chú dùng pipette nhỏ thuốc thử vào ống nghiệm ở giai đoạn cuối, với mục đích tìm ra chất potassium (K+). Thu Phương không những nổi tiếng là hoa khôi của lớp, mà còn nổi tiếng học giỏi, cũng nổi tiếng về tính tự kiêu, ngang bướng mà ngay cả những nam sinh viên ngổ ngáo trong lớp cũng đôi phen cười đau khóc hận khi có ý chọc phá nàng!
Long nhìn nghiêng nét mặt của Thu Phương, sống mũi thanh tú, mái tóc dài vét gọn sau vành tai để lộ chiếc má trắng như trứng gà bóc, đôi môi hồng đang mím lại và ánh mắt đẹp long lanh, nhìn vào ống nghiệm chờ xem kết quả. Long chợt mỉm cười khi thoáng nhìn nét mặt cau lại cùng cái lắc đầu nhẹ, chàng biết là cuộc thí nghiệm của Thu Phương đã thất bại.
Long chợt vui với hy vọng là buổi nay chàng sẽ thực hiện được ý đồ của mình trước lũ bạn tinh nghịch và cũng nhân đó làm nhụt đi tính tự kiêu của người đẹp phần nào. Long cẩn thận pha chế những hóa chất đúng theo qui trình của bài chỉ dẫn vào ống nghiệm và cố ý à lên một tiếng nhỏ, khêu gọi sự chú ý của mọi người, đồng thời tinh quái liếc mắt về phía Thu Phương.
Nàng đang nhìn Long, thoáng ngạc nhiên vì thấy mọi người ùa tới bu quanh Long trầm trồ, Thu Phương cũng vội rảo bước đến, lấn vào, đứng kế bên đến nỗi Long nghe cả  hương thơm và nhịp thở và nàng cũng chăm chú nhìn vào ống nghiệm của chàng. Với thao tác chính xác cuối cùng, Long dùng pipette nhỏ thuốc thử vào ống và chợt mặt mày sung sướng, hét lớn:
- Eureka!
Đồng thời bàn tay phải vỗ mạnh vào mông Thu Phương một cái như để chia sẻ niềm vui!
Mọi người ồ lên thán phục, nhìn thấy một vòng tròn màu tím hoa cà rất đẹp, đang lơ lửng trong dung dịch ống nghiệm.
Long tinh nghịch nhìn Thu Phương đang nhìn mình với ánh mắt tán thưởng, tuy nhiên chàng đâm lo khi thấy nét mặt đang vui tươi của nàng chợt biến đổi, liếc chàng một cái sắc như dao và vùng vằng trở về chỗ ngồi.
Chàng biết thí nghiệm này rất khó, phải khéo tay và cẩn thận! Có người vừa tìm ra kết tủa K+ màu tím, chưa kịp mừng thì đã bị tan biến như một đám mây! Rất khó có một vòng tròn màu tím hoa cà đẹp lơ lửng và bền như vậy.
Chàng biết Thu Phương là người háo thắng, rất thích những thành tựu khoa học, nên chàng lợi dụng cơ hội, vỗ mông nàng công khai như để chia xẻ nỗi ngạc nhiên, vui sướng của mình và cũng nhân thể trả thù cho một số bạn trai từng là nạn nhân của nàng do tính kiêu căng, mà không sợ Thu Phương biết được ý đồ!
Tụi bạn tinh quái đồng loạt cười lên, liếc nhìn hai người. Thu Phương bẽn lẽn cúi gầm mặt.
Khải, một thằng bạn tinh quái ghé tai Long nói nhỏ:
-Mầy công khai vỗ mông người đẹp giữa chốn ba quân mà không bị chưởi, thật đáng thán phục; sau khi tan trường, tụi tau sẽ đãi mầy một chầu khao quân.
Tên bạn chợt thấy Thu Phương đang quắc đôi mắt phượng, dữ dội nhìn hắn, nó vội nín khe!
Long cười thầm, cảm thấy cái uy của người đẹp thật là ghê gớm.
Để xoa dịu, Long nhìn Thu Phương, nhẹ gật đầu như xin lỗi. Nàng bối rối, mặt ửng hồng, đôi mắt dịu lại, vội nhìn đi hướng khác...

Năm đó, sau cuộc thi concours cuối năm chứng chỉ PCB, khoảng 50-70 người đậu được trong một lớp gần hơn 400 sinh viên, đúng là một challenge không khoang nhượng. May mắn thay Long trúng tuyển và buồn thay Thu Phương là sinh viên giỏi mà lại không vượt nổi Vũ Môn, đúng là học tài thi phận!
Khi xem bản, Long nhớ nàng đã khóc nức nở, Long nhìn thương cảm, nhẹ ôm vai và an ủi nàng một đôi câu. Nhìn đôi mắt thông minh không còn quắc lên lạnh lùng mà bây giờ chỉ còn lại nét thẫn thờ hiền dịu. Long chợt thấy hối hận về trò chơi rắn mắt của mình ở phòng thí nghiệm vội xin lỗi nàng một lần nữa. Nàng nhún vai, tiếng nhẹ như hơi thở:
-Anh sẻ học y phải không, còn em chắc sẽ tiếp tục học ở Đại Học Khoa Học.
Long an ủi:
-Theo anh, tất cả môn phái cũng nằm trong phạm trù Khoa Học phục vụ con người, biết đâu sau này, em sẽ là nhà nguyên cứu có những phát minh để đời..
Nàng cười nhẹ, buồn, từ giã Long, lên chiếc PC nổ máy ra về. Long thở dài, lưu luyến nhìn theo.

Sáu Năm Sau...
Bây giờ Long đã là sinh viên năm cuối trường thuốc, đang nội trú ở bệnh viên; chàng nghe đâu Thu Phương đã xong cử nhân Lý Hóa và dang dạy ở Gia Long. Chàng nghĩ thầm, thôi thế cũng xong; và mỉm cười nghĩ tới cuộc đời sinh viên có nhiều kỷ niệm thật là vui và thoáng nghĩ đến chiếc mông no tròn của nàng!
Long rất ít khi có dịp gặp nàng, vì chương trình học rất nặng và làm ở bệnh viện liên miên. Chàng thầm nhủ, khi rảnh rỗi và có dịp, Long sẽ lên thăm nhà nàng ở đường Hai Bà Trưng, khu Tân Định.

Một chiều thứ Bảy, Long đi dọc đại lộ Lê Lợi, tiến về phía nhà hát lớn. Đi ngang Givral, tiệm café nằm ngay góc Lê Lợi và Nguyễn Huệ, tiệm nằm ở góc đường, tuy nhỏ nhưng rất nổi tiếng, đặc biệt dân nhà báo, nhất là các phóng viên ngoại quốc rất thích tụ họp ở đó.
Long đẩy cửa kính bước vào. Không khí oi bức của thành phố như tan biến ngay, nhường lại không khí lạnh mát dễ chịu cùng tiếng máy lạnh chạy êm dịu. Long thoải mái ngồi xuống chiếc bàn trống gần đó, chàng gọi một ly café, nhìn quanh, thấy mọi người đang tụm năm tụm ba bàn tán chuyện thời sự, chuyện chiến sự đang leo thang. Chàng nhìn những tay phóng viên chiến trường người ngoại quốc, vai mang máy ảnh, với những kính télé tuyệt hảo, râu ria xồm xoàn, đôi mắt sáng tinh anh. Họ rít thuốc từng hơi dài, rồi thao thao bất tuyệt những câu chuyện chiến trường nóng bỏng. Tự nhiên, chàng cũng móc Salem ra hút, rít một hơi dài; mùi thơm nhẹ của bạc hà và những vòng khói tròn tỏa nhanh, lan nhẹ trong không khí làm chàng có cảm tưởng mình chững chạc hơn, có vẻ bụi đòi hơn. Long chợt cảm thấy muốn nghe vài bản nhạc pháp êm dịu. Đến bên cô cashier có đôi mắt ướt và đôi chân dài, Long mua jeton bỏ vào khe máy chọn dĩa. Chàng chọn bài Tous les garcons  et les filles do Franacoise Hardy trình bày, chàng rất thích tiếng hát của cô ca sĩ, nhất là câu.. oui mais moi, je vais seule, car personne ne m' aime.. và tự nhiên Long cảm thấy mình cũng cô đơn lắm. Long có nhiều bạn gái, và nhiều anh bạn thân, tuy nhiên sáng nay đến nhà rủ thằng bạn di uống café thì nó bận công chuyện, định mời người bạn gái đi chơi thì phải xin phép lôi thôi, vả lại tính chàng thường thích yên tĩnh, nên đành đi một mình; ngồi hưởng thú cô đơn, nghe thiên hạ đấu láo và mặt cho tâm hồn bồng bềnh trôi nổi.saigon1969

Thập niên 60 là thập niên của những tiếng hát nữ nổi tiếng như Sylvie Vartan, Francoise Hardy, Dalida, Connie Francis... Nghe một vài bản nhạc, uống xong ly cafe, Long trả tiền, rời khỏi tiệm, đi bách bộ dọc theo đại lộ Lê Lợi. Chiều cuối tuần, mọi người đi lại tấp nập, hầu như muốn quên đi chiến cuộc đang leo thang và tạm quên mọi đều phiền toái trong cuộc đời, tài tử giai nhân dập dìu. Nhìn phố phường, xe cộ qua lai như mắc cửi, những chiếc Taxi nhỏ, mình sơn hai màu xanh - trắng, gọn gàng như những con bọ chạy đầy trên các đường phố; Long tự nhiên thương mến thành phố vô cùng, thương như thương những nét đặc biệt của người mình yêu!
Long vào thương xá Eden, thiên hạ đi mua sắm rất nhiều, nhưng những người đi rữa mắt cũng không phải là ít! , vào tiệm bán đàn gần đó, chàng chọn cây guitar thùng thật tốt, so lại dây và thử đánh một đoạn trong bài Sonata Moonlight của Beethoven soạn cho Tây Ban Cầm, chàng đánh rất nhỏ, vừa đủ nghe; lắng nghe tiếng đàn ấm và trong, âm thanh chuẩn, thùng đàn đóng rất khéo và tiếng rất vang.
Chợt chàng như khựng lại, vì thoáng đâu đây tiếng piano thật hay, thanh thoát, cũng đang đánh thử bản Sonata Moonlight, tiếng dàn nhỏ vừa đủ nghe, giai điệu thật quyến rũ, truyền cảm, bản nhạc diễn tả ánh trăng thanh trên bầu trời trong sáng thật tài tình, và nghe chừng như vòm trời đang phủ dần ánh trăng xanh thanh khiết..
Ngạc nhiên, Long để nhẹ cây đàn vào chỗ củ, nhìn về phía góc phòng thường trưng bày những chiếc piano à queue bóng loáng. Hình ảnh đập vào mắt chàng là mái tóc cắt ngắn với những lọn tóc vén khéo, để lộ khuôn má trắng hồng, đang lắc nhẹ theo nhịp đàn của đôi bàn tay. Tự nhiên chàng co cảm tưởng những ngón tay ngà đang tung ra những chùm âm thanh tuyệt diệu nối kết với nhau..
Cô gái còn rất trẻ, say mê trong tiếng nhạc, không để ý gì đến mọi người chung quanh. Long bước đến gần và chàng chợt ngạc nhiên vì cô gái trông rất quen. Long cố lục trí nhơ nhưng chưa tìm ra là ai. Cô gái chợt nhìn lên và Long chợt à lên một tiếng nhỏ, vui mừng khi thấy đôi mắt nàng thật đẹp lại có vẻ rất nghiêm trang thân quen, gợi nhớ lại Thu Phương năm nào mà chàng đã rắn mắt chọc phá nàng trong một buổi làm thí nghiệm đầy hào hứng!..
Cô gái hơi ngạc nhiên khi nhìn nét tươi vui trên nát mặt Long. Nàng nhẹ gật đầu chào  và ngưng đàn. Long đánh bạo:
-Cô đàn hay quá, cô thấy tiếng cây đàn nay như thế nào, có chuẩn không?
-Dạ, tạm được, tôi sẽ đi thử một vài cây đàn nữa.
Nói xong, cô gái dừng lại và nghiêng đầu chăm chú lắng nghe một note nhạc vừa gõ. Long đang tìm cớ để bắt chuyện tiếp, thì cô gái di chuyển qua cây đàn khác, Long ngập ngừng bước theo.
Long rất muốn biết tin của Thu Phương mà đã lâu chàng không có dịp thăm hỏi. Linh tính bảo chàng biết cô gái nay có liên hệ mật thiết với người bạn gái năm nào. Long lịch sự:
-Xin lỗi, tôi hơi đường đột, cô có biết cô Thu Phương không?
Nét ngạc nhiên thoáng trong đôi mắt thông minh của cô gái
-Ồ, Thu Phương là chị của em đó, vậy em gọi ông bằng anh vì là bạn của chị Thu Phương.
-Quí danh của cô?
-Dạ, Tú Uyên
-Không ngờ Thu Phương còn người em còn nhỏ mà xinh như vậy.
-Em bà con chú bác với chị Thu Phương, không phải em ruột đâu.
-Tôi là Long, bạn cùng lớp với Thu Phương, năm học PCB.
-À, em nhớ ra câu chuyện mấy năm về trước ở phòng thí nghiệm, chị Phương đã kể em nghe, chị rất bực mình và cứ cười khúc khích hoài mỗi khi kể lại và thường nhắc đến tên anh Long và tâm sự với em nhiều chuyện lắm...
-Long thoáng đỏ mặt và cố nhịn cười:
-Anh sẽ đến thăm Thu Phương để xin lỗi một lần nữa, đúng là vào thời sinh viên, bọn anh phá phách hất chỗ nói.
Cô gái lại thử một vài cây đàn nữa, mọi người lại được dịp thưởng thức một vài đoản khúc của Mozart, của Bach...
-Em chọn cây đàn này được không anh?
Long bối rối:
-Anh không rành lắm, tuy nhiên em đàn hay quá, tiếng cây đàn này rất tốt.
-Hình như anh cũng thích nhạc classic lắm phải không, hồi nãy em co thoáng nghe anh thử đàn guitar mà?
Long đang lung túng tìm cách trả lời, thì người chủ tiệm bước tới:
-Thưa cô có muốn cây này không, cây đàn này âm thanh rất chuẩn, tiếng ấm và thanh. Nếu cô mua tôi sẽ tính bớt cho.
Cô gái cười ngập ngừng:
-Tôi có thể gởi trước một ít cho ông, và tôi sẽ xin ba tôi trả số còn lại, khi tôi đến lấy đàn?
Người chủ tiệm vui vẻ gật đầu.
-Anh chọn được cây guitar nào chưa? Người con gái hỏi.
- Để anh về xin tiền me, tuần sau sẽ đến lấy. Long thích thú trả lời.
-Anh cứ kê em hoài, lần sau cấm anh bắt chước cách nói chuyện của em nha.
Hai người rời khỏi tiệm bán đàn, Long mời Tú Uyên vào tiệm Continental ở Nguyễn Huệ, chọn một bàn kín đáo sau một chậu kiểng đẹp, sau khi gọi thức uống giải khát, chàng hõi tiếp Tú Uyên về Thu Phương.
Qua câu chuyện, Long mới biết là Thu Phương đã có thòi gian nghĩ nhiều đến chàng, sau buổi thí nghiệm để đời đó! Có lẽ do tâm lý bị chiếm đoạt, mặc dầu chỉ là một cái vỗ vào mông, nhưng vô hình trung đã gieo vào nàng ấn tượng bị thất thân và nàng bắt đầu có tâm trạng phục tùng và nghĩ nhiều đến Long từ đó.
Thu Phương là người có cá tính mạnh, chỉ thích chỉ huy kẻ khác, không ngờ bị chàng thống trị (dominer) giữa đám đông nên đã cảm phục và yêu thầm chàng! Long không biết điều đó nên đã buông trôi cơ hội!
Bây giờ, mỗi người lại ở mỗi phân khoa khác nhau, nên sự liên hệ cũng xa dần...
Trái lại, anh chàng Khải khù khờ bị Thu Phương quắc mắt khi cổ võ cho Long vổ mông độ nào, cũng bị rớt PCB và đã cùng Thu Phương học tiếp ở Đại Học Khoa Học. Khải không ngờ, sao một thời gian học chung, được Thu Phương chăm sóc và cuối cùng giai nhân đãi kẻ khù khờ được nàng yêu thương. Thu Phương biết Khải tuy dại gái, nhưng bản chất chàng là một người quả cảm, cương quyết, trách nhiệm và kỷ luật. Khi yêu Khải, tâm lý của nàng rất thoải mái và hạnh phúc vì bảo vệ được, che chở được và săn sóc, đùm bọc được người mình yêu với tình thương bàng bạc như tình mẫu tử ...
Sau một thời gian, Khải nói với Thu phương, chàng không thích nghề gõ đầu trẻ quá bình lặng, chàng thích tang bồng hồ thỉ cho thỏa chí làm trai, nên cuối cùng Thu Phương cũng đồng ý để chàng thụ huấn quân trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt. Bây giờ Khải đã là một sĩ quan trẻ có nhiều chiến công và đã cầm quân chiến thắng nhiều trận đánh kinh hồn với cọng quân..
Nghe Tú Uyên kể chuyện với nhiều sôi nổi như nàng là người trong cuộc, Long mỉm cười mừng cho Khải - người bạn thân - và Thu Phương đã tìm được cuộc tình hạnh phúc, dễ thương và chàng thầm cầu mong cho hai bạn bên nhau mãi mãi.
-Khi nào có dịp, em sẽ tình nguyện đưa anh đi thăm anh Khải và chị Phương, anh chịu không?
Nhìn kỹ Tú Uyên, với thân hình cân đối, uyển chuyển như một thể tháo gia, với chiều cao tầm thước, tóc đen, da trắng môi hồng, mắt long lanh sáng gợi tình, miệng cười thật tươi, hàm răng đều như hạt bắp ngậm sữa, trắng như ngà, tự nhiên Long thấy một nỗi xúc động, bâng khuâng khi nhìn vòng ngực nở nang và cặp dò dài thật đẹp.
-Nhất định rồi, có người đẹp dẫn đường, ai mà không chịu?
Chàng hỏi địa chỉ của Thu Phương và hẹn sẽ cùng đi với Tú Uyên ghé thăm nàng...
Từ giã nàng, Long lái lambretta trở lại nhà, ăn uống qua loa rồi vào bệnh viện trực phụ sản, công việc bận rộn vì có nhiều trường hợp đẻ khó phải mổ.Tuy tay chân bận túi bụi nhưng tâm hồn Long vẫn thoáng nghe những âm thanh trữ tình của bản Sonnata Moonlight và bàn tay đẹp của ai đó đang tung ra từng chuỗi âm thanh kỳ diệu; chàng lại thoáng nghĩ đến đôi mắt reo vui đa tình và thân hình cân đối của nàng.  Long cố xua đi những tạp niệm để chuyên chú tập trung vào công việc. Chàng thầm nghĩ coup de foudre rồi chăng? Hơn nữa được biết Tú Uyên lại thua tuổi chàng đến gần một con giáp!.
Hơn nhau mười hai tuổi thì có sao đâu! Chàng lẩm bẩm.
Long chợt có mặc cảm phạm tội, khi nhớ đến vị hôn thê của mình ở Nha Trang mà chàng vừa nhận được thư chiều hôm qua:
Anh thương mến,
..nhớ anh rất nhiều, mong anh giữ gìn sức khỏe và nhớ đến em..
..chiến sự càng ngày gia tăng, cầu mong anh bình yên và khi ra trường se chọn được nhiệm sở tốt.
Hôn anh..
Chàng thở dài, thầm trách cái tật đa tình lại thêm có cung đào hoa chiếu mệnh trong số tử vi đã làm chàng bao phen lận đận, giở khóc giở cười.

Hai tháng sau, Long mới rảnh được ngày chủ nhật, chàng quyết định đi thăm Thu Phương.
Long đến nhà Tú Uyên, một villa xin xắn ở đường Tú Xương. Sau khi nhấn chuông, người giúp việc ra mở cổng, cúi đầu lễ phép hỏi:
-Thưa ông hỏi ai ạ.
-Có cô Tú Uyên ở nhà không?
-Dạ có ạ, mời ông vào.
Bước chân lạo xạo giẫm trên lối đi trải sõi trắng, chưa đến phòng khách, chàng đã nghe tiếng nũng nịu của Thiên Trang qua điện thoại:
-Ngày hôm nay anh ở đâu vậy, đi đâu mất tiêu mà không gọi lại em?
Và giọng nàng reo vui tiếp theo:
-Đúng sáu giờ rưỡi anh chờ em ở rạp Rex nha, nhớ đó.
Trái tim Long như hẫng đi một nhịp, cánh cửa phòng khách đang mở rộng và Tú Uyên tươi cười bước ra, tay vẫn không rời ống phone, miệng liến thoắng:
-Nhớ đến đúng giờ nha, anh Khoa nha!
Và lịch sự bắt tay Long:
-Hân hạnh được anh ghé thăm, mời anh vào chơi.
Nắm bàn tay mát dịu của nàng, Long cay đắng:
-Ghé thăm em và nhân tiện hỏi em có rảnh thì chúng ta đi thăm Thu Phương và Khải luôn?
-Ồ thế thì tiện quá, hôm nay em rãnh mà, để em xin phép má đi với anh nha.
Long tươi cười:
-Cam đoan sẽ đưa em về sớm, trước 5 giờ vì em còn đi Ciné 'ở Rex nữa.
Tú Uyên đỏ mặt:
-À anh có biết anh chàng Khoa không? Anh chàng Khoa ở không quân đó mà.
Long thoáng ngạc nhiên, vì Long có thằng em tên Khoa, con ông cậu đang ở phi đoàn khu trục oanh tạc Skyraider, tên này là vua nhảy đầm và tán gái rất khéo!
-Mà gì Khoa?
-Hoàng Đăng Khoa đó mà.
Long thầm kêu trời, đi đâu cũng gặp thằng quỉ này:
-À, nó kêu anh bằng anh, con cô con cậu đó!
Tú Uyên reo vui:
-Thế là em khỏi phải giới thiệu hai người với nhau.
Long thở dài:
-Em chỉ đường, chúng mình đi thăm Thu Phương. Lên xe, anh chở đi.
Trên đường đi, Long nghe Tú Uyên muốn nói đều gì, tuy nhiên xe cộ ồn ào nên anh không nghe rõ!

Đến nhà Thu Phương ở Tân Định, Long nhạc nhiên khi thấy Thu Phương bước ra chào chàng, nét mặt buồn rười rượi. Đôi mắt thông minh ngày xưa như không còn nữa, tuy nhiên tiếng nàng vẫn reo lên một chút ngạc nhiên:
-Đã nhiều năm không gặp, mà anh vẫn như xưa, anh gần ra trường rồi phải không? Ủa, sao mà anh quen Tú Uyên, nó gọi em bằng chị đó. Long cười:
-Thu Phương có khỏe không? Khải đâu rồi, cho anh chào nó đi. Chợt Long giật mình khi thấy trên ngực áo Phương, phía bên trái là chiếc băng tang nhỏ màu đen được cài lên.
Đưa mắt nhìn Uyên dò hỏi, giọng Uyên trầm buồn, xin lỗi Long đã không tin trước cho Long rõ Khải, chồng Thu Phương, vừa mới tử trận khoảng hơn tháng trước ở chiến trường Bình Giả.
Long lặng người, bàng hoàng, không ngờ Tú Uyên lại vô tâm như vậy, chuyện đại sự mà hầu như nàng không lưu tâm! Đáng lẽ nàng phải tin cho anh rõ tháng trước mới phải!
Long chia buồn với Thu Phương, lại gần bàn thờ, nhìn di ảnh của Khải mặc đồ đại lễ, nét mặt cương nghị, đôi mắt tinh anh nhưng thoáng nét hiền dịu, Long thì thầm:
-Cầu cho mầy được miên viễn ở cõi tịnh độ, không chiến tranh, không thù hận, hòa bình và an lạc đời đời..
Long chợt nghe tiếng nức nở sau lưng mình và tiếng gọi nhỏ:
-Chị Ba ơi, bồng cháu ra chào bác Long đi.
Chị người làm bế một bé gái gần ba tuổi da trắng hồng, xinh xắn như búp bê.
Long đưa tay ra, bé ngần ngại một lúc rồi cho bế.
-Con tên gì?
-Khải Phương, Thu Phương ngậm ngùi trả lời thay bé.
Long cảm động, nhìn khuôn mặt bé giống hệt Thu Phương, lại hao hao nét cương nghị ở chiếc cằm và đôi mắt tinh anh của Khải. Long xúc động rưng rưng hôn lên đôi mắt bé, - Khải Phương - tên  gồm hai người thân nhất trên đời nối kết lại.

Sau đó ít lâu, Long có theo Đăng Khoa đến thăm Tú Uyên một lần nữa..
Chàng nhớ, khi đến thăm Đăng Khoa ở cư xá sĩ quan độc thân Không Quân, Long thấy Khoa đang đệm đàn, ca bài nỗi lòng của Nguyễn Văn Khánh, mền gối vương vãi khắp nơi:
Yêu ai, yêu cả một đời
...Ấp ủ lạnh lùng, tình yêu kia mà người nào hay!
Nghe giọng ca truyền cảm thật hay của anh chàng đa tài, Long suýt bật cười vì sự thật, ít khi anh chàng này yêu cả một đời với ai cả. Long nói:
- Đừng xạo nữa mầy ơi, dậy ăn sáng rồi đến thăm Tú Uyên đi.
Nghe tên Tú Uyên, Khoa giật mình:
-Anh cũng quen Tú Uyên sao?
-Yên trí đi, Tú Uyên là em người bạn gái của anh mà thôi. À anh hỏi Khoa một câu nha:
-Lái khu trục Skyraider, lúc đánh trận và lúc điều khiển người yêu, cái gì dễ hơn?
Đăng Khoa gãi đầu:
-Theo em, lái khu trục Skyraider dễ hơn; lên xuống tuỳ mình, còn đàn bà hay thay đổi, hờn dỗi, khi mưa khi nắng không tuân theo ý mình, không biết đường nào mà rờ!..
-Thằng nầy kinh nghiệm thật! Thôi mình đến thăm Tú Uyên đi.
Khi đến cổng nhà nàng, Long bảo Khoa vào nhà một mình..
-Sao anh không vào chơi luôn thể?
-Buổi này anh kẹt rồi, lúc nào có dịp, hai đứa lên nhà, anh đánh đàn cho nghe.Thôi, anh về bệnh viện trực thế cho thằng bạn.  Gởi lời chào Tú Uyên giùm anh, chúc hai em cuối tuần vui vẻ.

Kể từ khi đi lên thăm nhà Thu Phưong cùng Tú Uyên,  và chia buồn cùng nàng, khi trở về, Long thấy tiếng sét của mình với Tú Uyên, tuồng như vơi đi nhiều lắm, có lẽ do tính vô tình của nàng với mọi việc, hoặc do nàng cũng quá đào hoa, có nhiều người quen quá, làm chàng ngán chăng? Hoặc là cả hai!? Hơn nữa khi biết nàng là bạn gái của Đăng Khoa, chàng đã ra cho mình mốc thời gian là phải tìm ra câu trả lời nhanh nhất, trên lộ trình chuyến bay về lại Nha Trang thăm nhà.

..Đang mơ màng suy nghĩ, thì tiếng cô tiếp viên Hàng Không Việt Nam trẻ đẹp, xinh xắn trong chiếc áo dài màu xanh da trời có thêu con rồng lộn trên đám mây vàng, trên ngực áo, nhìn chàng nhắc nhở:
-Xin mời ông thắt dây an toàn, máy bay sắp hạ cánh.
Long sửa lại thế ngồi, vương vai cho đỡ mỏi.
Máy bay hạ dần, tiếng bánh chạm đất với cái giật nhẹ êm ái, máy bay hạ cánh an toàn và đang taxi vào phi cảng.
Phi cơ dừng hẳn lại, của mở rộng, mọi người lục tục xuống chiếc thang nhỏ.
Long đứng ở cửa mở rộng, nhìn phía xa xa, có một người con gái trẻ, đẹp, mái tóc bồng bềnh vì gió đang chạy vội về phía chàng, miệng cười như reo...
Long nhìn sững và chợt vui mừng, à lên một tiếng ngạc nhiên:
-Ồ, té ra mình đã có fiancée rối à?!!!

Tôn Thất Sang
Cuối hè 2007.

 

 
 
mission | staff | researches | announcements | events
Copyright 2007. ykhoahuehaingoai. All rights reserved