(Chuyện những con ṇng nọc hai chân – Phần 3: Ṇng Nọc Bất Khuất)
Lê Bá Vận
*Phần 1 : Nam quốc
sơn hà.
*Phần 2 : Thời Phong
kiến.
*Phần 3 : Thời Pháp thuộc.
*Phần 4 : Xă hội chủ nghĩa.
-----------------
*PHẦN 1:
Nam Quốc Sơn Hà :
Hiến Pháp CHXHCNVN, Điều 4
“Đảng Cộng Sản Việt Nam, đội Tiền phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc theo chủ thuyết Mác Lênin, tư tưởng Hồ chí Minh, là lực lượng lănh đạo Nhà Nước và Xă Hội.”
Quyền lợi ǵ? Các Công Đoàn do công nhân trực tiếp bầu lên đại biểu chính thức quyền lợi giới công nhân, an toàn lao động, việc làm, lương bổng phúc lợi!
Nhà Nước nào, Xă Hội ǵ? Việt Nam, Lào, ĐNÁ, Thế Giới, Dân tộc theo Mác Lênin? ... nhiệm kỳ nào?
Bài thơ “Nam Quốc Sơn Hà” có từ ngàn năm xác định:
“Sông núi nước Nam, đảng Cọng ở,
Rành rành định phận tại sách trời.
Cớ sao đa đảng đến xâm phạm,
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời.”
(Nam quốc sơn hà Cộng độc cư, Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà đa đảng lai xâm phạm, Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.”)
(Lời người xưa: “Nam quốc sơn hà nam đế cư. Tiệt nhiên định phận tại thiên thư. Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm. Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”). Dịch: Sông núi nước Nam vua nam ở, Rành rành định phận tại sách trời. Cớ sao lũ giặc đến xâm phạm, Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời. Lư Thường Kiệt, 1077. ‘Nam Quốc Sơn Hà’.
Thưa đồng bào. Chúng ta đều ngày càng chán ghét chế độ Cộng Sản nhiều hơn là ít. Tuy nhiên thực tế CSVN đang là chủ nhân tối thượng của chúng ta, nắm quyền vĩnh cửu, giang sơn này có là do chúng đổ xương máu của dân giành được. Có quyền hành tuyệt đối chúng viết lịch sử, dấu nhẹm tội ác sa đọa tày trời, tâng bốc công đức thành quả đến tận mây xanh khiến nhân dân nghe măi như lạc vào mê hồn trận, ảo ảnh thiên đường CS lộng lẫy chóa mắt vàng thau lẫn lộn, không hiểu CS thực sự tốt hay xấu, thánh thiện hay ác quỉ. May thay có hai sự thật lịch sử hiển nhiên c̣n đó, soi đường giải độc giúp dân tộc phân biệt chánh tà, lột mặt nạ kẻ gian dối:
1) Sự thật thứ nhất là về các cuộc khởi nghĩa chống Pháp bảo hộ. Trước năm 1945, tất cả đều không thành công. Cộng Sản có khi lừa gạt dân, có khi đem con bỏ chợ, khuấy rối rồi tan ră nhanh chóng; các phong trào khởi nghĩa khác chống Pháp thật sự, nhiều ngày, tháng, năm, cuối cùng cũng thất bại. Sau năm 1945 t́nh h́nh đảo ngược.
Bị Nhật đảo chánh loại bỏ, sau năm 1945, thực dân Pháp t́m cách trở lại Việt Nam, nhằm mong bát nước đổ cố hốt. Chủ Tịch Hồ Chí Minh vừa thay thế Chính phủ Bảo Đại - Trần Trọng Kim, kêu gọi toàn quốc kháng chiến chống Pháp và sau đó chống Mỹ. Được CS Tàu ở sát cạnh giúp tận t́nh, kháng chiến thành công, Pháp Mỹ đều bại trận. CSVN khoe khoang cuộc kháng chiến của chúng là thần thánh, chúng là người duy nhất cứu được nước nhà, xưa nay chưa ai làm nỗi, bằng không, đến tận hôm nay dân ta vẫn c̣n chịu ách đô hộ tàn ác thực dân đế quốc Pháp, Mỹ.
Do đánh thắng Pháp Mỹ lẫn lũ Ngụy bán nước không nhằm chỗ, chúng ưu việt quang vinh, đơn giản suy diễn CS cũng giỏi cai trị, giỏi nhất mọi thứ tốt lẫn xấu. Ví như “rành rành định phận tại sách trời, ” chúng bất chấp mâu thuẫn, vi hiến, hèn hạ gài đặt vào Hiến Pháp điều 4 quái thai, đời đời CS lănh đạo cho ăn chắc như khắc bia đá, với lời nguyền càng hèn hạ hơn: “bỏ điều 4 là tự sát” thể hiện tinh thần ô dù ỷ lại, bố giàu nhờ vả, chẳng có ư chí tự cường, tự lập.
Song le “có cô th́ chợ cũng đông, cô đi lấy chồng th́ chợ vẫn vui”, sau năm 1945 mọi nơi gió đă xoay chiều, t́nh thế thay đổi. Dấy quân khởi nghĩa và kháng chiến chống xâm lăng là hai điều khác nhau; nếu trước khởi nghĩa ai cũng thất bại, th́ nay chống xâm lăng ai cũng thành công. Không có chính phủ Hồ Chí Minh th́ chính phủ Trần Trọng Kim cũng như bất cứ chính phủ VN nào thời đó đều ở trong vị thế tất thắng, có ‘thiên thời địa lợi nhân ḥa’, sớm muộn cũng đánh đuổi được Pháp mà lại khôn khéo hơn, thuận lợi hơn, không dính dáng Tàu và tất nhiên không gây thảm cảnh chiến tranh huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt, trại tù cải tạo, khúc ruột ngàn dặm, cũng như không phải đánh thêm để diệt Mỹ cứu nước, bám Mỹ cứu nước.
Xưa tổ tiên chúng ta các nhà Ngô, Lê, Lư, Trần, Hậu Lê, Tây Sơn không riêng ǵ một triều đại nào đều kháng chiến đánh thắng giặc ngoại xâm, giữ nước, chỉ giết giặc chẳng giết dân mà lại chẳng nhờ vả ai, tuy không được gọi là chiến công thần thánh nhưng đó mới là chân chính quang vinh.
Về điểm này chính phủ Hồ Chí Minh kháng chiến “công bất yểm quá” công ít tội nhiều với nhân dân và đất nước Việt Nam do thiếu sáng suốt, bất chấp xu hướng thời cuộc quốc tế, đặt quyền lợi ích kỷ của Đảng CS lên hàng đầu.
Sau khi Nhật đầu hàng giữa tháng 8/1945, để giải giới Nhật phe đồng minh chỉ định quân Anh đến tại miền Nam dưới vĩ tuyến 16 và quân Trung Hoa Tưởng Giới Thạch 18 vạn đến miền Bắc. Theo lẽ thường quân đội Anh, Hoa theo lệnh Liên Hiệp Quốc đến Việt Nam chỉ làm nhiệm vụ giải giáp và hồi hương lính Nhật, duy tŕ an ninh song tôn trọng chủ quyền nước sở tại, không dính dấp vào nội t́nh. Điều này là đúng nếu VN có một chính quyền chính thống cố cựu và sự hiện diện của quốc tế là một bảo đảm cho chủ quyền ấy. Thế nhưng cả quân Anh lẫn quân Trung Hoa đều có ác cảm với chính phủ Hồ Chí Minh v́ đó là một chính phủ Cộng sản mà lại cướp chính quyền, xúi biểu t́nh, hay khiêu khích. Quân Anh đến miền Nam thả các tù binh Pháp do Nhật giam giữ, trao khí giới giữ an ninh, cho lính Pháp đổ bộ thêm vào Sài g̣n, làm ngơ khi Pháp mở các cuộc tấn công diệt Cộng (tài liệu của CS). Quân Trung Hoa th́ sau đó cũng thỏa thuận để Pháp thay thế ở miền Bắc bởi lẽ quân Pháp hành động không bị ràng buộc. Nếu thời đó không có chính phủ Hồ Chí Minh ḿnh tự làm khó ḿnh th́ sự việc tiến triển theo chiều hướng rất đơn giản.
Rơ ràng vua Bảo Đại vị vua thứ13 của triều Nguyễn trị v́ liên tục trên đất nước Việt Nam từ năm 1802 cùng chính phủ Trần Trọng Kim do nhà vua bổ nhiệm sẽ được quân Anh và Trung Hoa đại diện LHQ đến VN giải giáp quân Nhật tôn trọng, bảo vệ. Quân Anh sẽ ngăn cấm ư đồ Pháp làm càn tấn công người Việt. Đó là nhiệm vụ giữ ǵn trật tự, an ninh, ngăn ngừa xáo trộn của các lực lượng quân sự được LHQ ủy nhiệm. Bề nào có ǵ sai trái Chính Phủ Việt Nam có thể thông báo cho LHQ, điều mà CP Hồ Chí Minh chẳng thể làm được.
(Hiến Chương Liên Hiệp Quốc được thông qua tại San Francisco, Hoa Kỳ ngày 25/4/1945 nhiều tháng trước khi Thế Chiến 2 chấm dứt, và LHQ, United Nations ra đời chính thức ngày 24/8/1945, bản doanh đặt tại New York, Hoa Kỳ. Nước Việt Nam có đủ điều kiện để gia nhập LHQ vào thời điểm đó. Hiện tại LHQ gồm 193 hội viên. Trước đó là hội Vạn Quốc hoặc Quốc Liên, League of Nations thành lập ngày 25/1/1919 khi thế Chiến 1 kết thúc, trụ sở đặt tại Geneva, Thụy Sĩ, cao điểm năm 1945 gồm 60 hội viên. Trong quá tŕnh hội Quốc Liên có nhiều hội viên tự ư ra hội hoặc bị trục xuất).
“Bởi số tránh sao cho khỏi số” Việt Nam bị sao quả tạ chiếu mạng , sớm muộn vẫn bị Cọng Sản cắn cổ hút sạch máu.
2) Sự thật thứ hai là về cá nhân của Hồ Chí Minh kẻ chê bai, người tâng bốc. Người này nghe nói lắm tội ác song đúng sai tính sau, chuyện đâu c̣n đó, chỉ biết rành rành là các năm 1955-56, vừa làm chủ nửa nước Hồ Chí Minh đă phát động chiến dịch “cải cách ruộng đất” kiểu CS, bày tṛ đấu tố man rợ vô luân thất đức, giết chôn sống nhiều trăm ngàn sinh mạng, không phải giặc dữ xâm lược, mà là đồng bào đáng thương miền Bắc, giết theo chỉ tiêu qui định tùy thích, nếu đúng là con người th́ ai đâu nỡ ḷng giết hại đồng loại dă man như thế, vậy dứt khoát:
“Bản Chất Hồ Chí Minh Là Một Con Quỉ Sống”
Một con quỉ sống khoác áo cà sa, sói giả cừu (*), rắn độc, một kẻ xấu, hiếu sát, bàn tay nhuốm máu, thâm hiểm, ghê rợn. Quốc Tế cũng liệt Hồ Chí Minh vào danh sách các người phạm tội diệt chủng nhân loại.
“Hang chồn Pắc Bó, mặt người bụng quỉ.
Lăng quỉ Ba đ́nh, hồn sói xác chồn.”
Hô Chí Minh lại ngông cuồng tự đặt tên “Ái Quốc, Chí Minh” khoác lác tự đắc hết cỡ, cổ kim chưa ai làm nỗi (**). Điều mỉa mai sự thực NAQ, HCM lại là “Nguyễn Ác Quỉ, Hồ Chí Manh” (chữ Hán: minh = sáng, sáng suốt; manh = mù, mù quáng; bạch nội chướng = thong manh là mắt bị vảy cá, mờ, mù). Hồ Thong Manh, Nguyễn Mại Quốc bán nước VN cho Quốc Tế CS, dẫn đường bán nước lại cho Trung Cộng.
Một người hiếu sát, thiếu đức tính khiêm cung không bao giờ là người có đạo đức.
(*) & (**) HCM sói đội lốt chăn cừu. HCM chuyện lừa nhái. LBV “Chuyện những con ṇng nọc hai chân- Phần 2.”
Hai sự thật trên nhắc nhở chúng ta cần thiết đọc gia phả tức là chính sử tổ quốc VN để biết các sự thật khác, lược ra những nét nổi bật nhất trong các phong trào khởi nghĩa chống đô hộ, độc tài, xâm lăng, lột mặt nạ những kẻ thâm độc và tôn vinh công đức của tiền nhân dựng nước, hi sinh giữ nước. Những con ṇng nọc bất khuất luôn xuất hiện càng đông đảo trong những t́nh thế nhân dân bị khống chế, nước nhà lâm nguy và chung cuộc sẽ biến thành những con ṇng nọc Thạch Phá Thiên có sức công phá mănh liệt, dời non lấp biển, đạp đổ mọi áp bức dân tộc bất cứ từ đâu đến (Kim Dung, “Hiệp Khách Hành.)
“Không ǵ quí hơn Dân Chủ, Tự Do”
Dẫn chứng : thực cảnh thảm trạng Đấu Tố Chôn Sống Hồ Chí Minh. Nhà thơ Nguyễn Hữu Loan (1916-2010) tác giả bài thơ “Màu Tím Hoa Sim” nổi tiếng, viết tự thuật:
“…Trước đây, ông địa chủ đó giàu ḷng nhân đạo và rất yêu nước. Ông thấy bộ đội sư đoàn 304 của tôi thiếu ăn, nên ông thường cho tá điền gánh gạo đến chỗ đóng quân để ủng hộ. Tôi là trưởng pḥng tuyên huấn và chính trị viên của tiểu đoàn nên phải thay mặt anh em ra cám ơn tấm ḷng tốt của ông, đồng thời đề nghị lên sư đoàn trưởng trao tặng bằng khen ngợi để vinh danh ông.
Thế rồi, một hôm, tôi nghe tin gia đ́nh ông đă bị đấu tố. Hai vợ chồng ông bị đội Phóng tay phát động quần chúng đem ra cho dân xỉ vả, rồi chôn xuống đất, chỉ để hở hai cái đầu lên. Xong họ cho trâu kéo bừa đi qua đi lại hai cái đầu đó, cho đến chết. Gia đ́nh ông bà địa chủ bị xử tử hết, chỉ có một cô con gái 17 tuổi được tha chết nhưng bị đội Phóng tay phát động đuổi ra khỏi nhà với vài bộ quần áo cũ rách. Tàn nhẫn hơn nữa, chúng c̣n ra lệnh cấm không cho ai được liên hệ, nuôi nấng hoặc thuê cô ta làm công. Thời đó, cán bộ cấm đoán dân chúng cả việc lấy con cái địa chủ làm vợ làm chồng …
Biết chuyện thảm thương của gia đ́nh ông bà địa chủ tôi hằng nhớ ơn, tôi trở về xă đó xem cô con gái họ sinh sống ra sao v́ trước kia tôi cũng biết mặt cô ta… Lúc gần tới xă, tôi gặp cô ta áo quần rách rưới, mặt mày lem luốc. Cô đang lom khom nhặt những củ khoai mà dân bỏ sót, nhét vào túi áo, chùi vội một củ rồi đưa lên miệng gặm, ăn khoai sống cho đỡ đói. Quá xúc động, nước mắt muốn ứa ra, tôi đến gần và hỏi thăm và được cô kể lại rành rọt hôm bị đấu tố cha mẹ cô bị chết ra sao. Cô khóc rưng rức và nói rằng gặp ai cũng bị xua đuổi; hằng ngày cô đi mót khoai ăn đỡ đói ḷng, tối về ngủ trong chiếc miếu hoang, cô rất lo lắng, sợ bị làm bậy và không biết ngày mai c̣n sống hay bị chết đói. Tôi suy nghĩ rất nhiều, bèn quyết định đem cô về làng tôi, và bất chấp lệnh cấm, lấy cô làm vợ”.(nguồn mạng). (Chú thích: một gia đ́nh nông dân sở hữu 3 sào Bắc Bộ (sào Bắc Bộ = 360 m2) đă có thể gọi là địa chủ, đưa ra đấu tố và hành quyết ngay trước ṭa án nhân dân. Không ḅ lợn, chỉ có một đàn gà hoặc không có ǵ th́ gọi là bần nông).
“…Thương em phụ mẫu thân vùi cạn,
Ló đầu trâu giẫm chịu thảm h́nh…”
(“Ai ngăn tôi khóc chuyện của ḿnh! Khóc nàng mệnh bạc tuổi vừa xanh. Thương em phụ mẫu thân vùi cạn, Ló đầu trâu giẫm chịu thảm h́nh.
Giết người chôn sống thời quốc loạn, Đầu trộm đuôi cướp giữa thái b́nh. Giă từ phỉ đảng ḷng thanh thản, Màu Tím Hoa Sim chẳng úa tàn.”)
LBV “Từ Hoa Sim đến Cá Hồi”. Đề vịnh tác giả Màu Tím Hoa Sim.
Trích đoạn : Phần 3 (thời Pháp thuộc) và Phần 4 (xă hội chủ nghĩa):
** Nam Kỳ khởi nghĩa của CS ngày 23/11/1940 được chúng huênh hoang mô tả như sau: “nhân dân đánh trống mơ, phèng la, thùng thiếc… vang dội kéo ra đường tuần hành thị uy, hô vang khẩu hiệu, rải truyền đơn… đội quân khởi nghĩa gồm các thanh niên nam nữ tự trang bị giáo mác, dao, rựa, búa, phảng, cuốc xẻng, xà beng, tầm vông vát nhọn, dây trói… tấn công vào các bót địch.”
CS khởi nghĩa là dổm như thế đó, như mèo mửa, không hề nhằm thành công, không có kế hoạch đi đến nơi về đến chốn mà chỉ chọc tổ ong để lấy tiếng, rồi mau lẹ vứt cả bỏ chạy, để mặc dân chết.
Tội lừa bịp, đưa dân vào tử địa là một tội rất nặng của CS.
Đi đánh Pháp mà đánh trống mơ, phèng la thùng thiếc… làm như dân làng đi đuổi cọp thời xưa, như “rung cây nhát khỉ, đập cỏ dọa rắn.”
Đó không thể gọi là khởi nghĩa chống Pháp, cũng chẳng phải là đội quân khởi nghĩa đàng hoàng mà là một đám thanh niên nam nữ bị CS lừa gạt hùa nhau vào rừng đào hố bẩy thú.
CS cho biết kế hoạch Nam Kỳ khởi nghĩa bị lộ nhiều ngày trước và các lănh đạo của chúng bị Pháp bắt giữ gần trọn bộ. Ấy vậy mà chúng cứ cho huy động nhân dân đúng thời điểm qui định, có nghĩa chúng chẳng cần đánh đuổi ai, chỉ cần có cơ sở để tuyên truyền khoác lác thành tích. Kế hoạch đă bị lộ, dân chúng có ra đường đánh phèng la thùng thiếc th́ chắc cũng là số rất ít, nơi hẻo lánh?? (Ṇng nọc Thạch Phá Thiên, phần 3).
** “Đừng nghe những ǵ Hồ chí Minh nói...”
“Đánh giặc mà đánh tay không, thà về xó bếp giương cung bắn mèo.”
Ấy thế mà Hồ Chí Minh trong bài hô hào toàn quốc kháng chiến chống Pháp đọc trên đài phát thanh Hà nội ngày 20/12/1946 đă kêu gọi:
“…Hỡi
đồng bào! Chúng ta phải đứng lên!
Bất kỳ đàn ông, đàn bà, bất kỳ người
già, người trẻ, không phân chia tôn giáo, đảng
phái, dân tộc. Hễ là người Việt Nam th́ phải
đứng lên đánh thực dân Pháp để cứu Tổ
quốc. Ai có súng dùng súng. Ai có gươm dùng gươm,
không có gươm th́ dùng cuốc, thuổng, gậy gộc.
Ai cũng phải ra sức chống thực dân Pháp cứu
nước…Hà Nội, ngày 19 tháng 12 năm 1946.
Hồ Chí
Minh. (Bút tích lưu tại Bảo tàng Cách
mạng Việt Nam).
Lẽ tất nhiên đồng
bào không có gươm súng, hồi đó nếu có là bị Vẹm
chụp mũ Việt gian, gián điệp cho Pháp. Nếu
dùng cuốc, thuổng, gây gộc mà chống được
Pháp th́ đâu đến nỗi ta bị Pháp bảo hộ
80 năm, các cuộc khởi nghĩa chống Pháp nghiêm túc
chẳng ai làm thế ngoài CS. HCM miệng lưỡi lem lẻm
xúi bậy, đưa nhân dân vào chỗ chết chắc chẳng
chút thương xót. Bản chất của HCM đúng là một
con qủi sống. Các đảng phái cũng đừng dại
dột “lạy ông tôi ở bụi này”. (Ṇng nọc Thạch
Phá Thiên, phần 3)
** Ṇng Nọc
Bất Khuất đối chiến Ma Xó Ba Đ́nh:
“Quyết chống bạo tàn, Bền
bỉ đấu tranh.
Đ̣i hỏi Dân chủ, Nhân quyền v́ dân.
Xem thường khủng bố, Cam chịu ngục
h́nh,
Ṇng nọc bất khuất, Chân chính quang vinh.”
Đối:
“Đảng viên ba triệu bầy cóc bu quanh
Biểu tượng chế độ : Lăng quỉ Ba
đ́nh,
Lá chắn chế độ : Ma xó hôi tanh,
Thạch Phá Thiên xuất hiện
chúng tan tành.”
(Tài liệu đọc: Khi gia
đ́nh người Thái nào muốn thờ ma xó th́ khi gia
đ́nh họ có ai chết, họ chặt một khúc cây to,
xong khoét bọng bên trong rồi nhét kẻ chết vào đó
rồi bít kín lại ! Họ làm lễ tế phù phép ǵ
đó rồi để khúc gỗ đó ở chỗ kín
trong góc nhà !! Và kẻ chết trở thành ma xó coi nhà cho gia
đ́nh ! Chỉ họ mới biết cách biến người
chết thành ma xó mà thôi, đó là bí quyết của người
dân tộc ở biên giới Việt Hoa!). Nguồn mạng.
CSVN có bí quyết Mác Lê? ướp
xác luyện ma xó na ná giống người Thái. Ma xó này của
CS chuyện ǵ, ai làm ǵ ở đâu trong phạm vi nước
đều biết rơ – v́ là ma xó - để mách báo và mỗi
khi người chết, quí nhất là nếu c̣n đồng
trinh, được thờ thành ma xó th́ nhiệm vụ là
canh giữ chặt chẽ chế độ, tài sản của
gia chủ. Ma xó Ba Đ́nh được CSVN cho biết là một
ma xó đồng trinh.
Ṇng nọc Thạch Phá Thiên, đội
tiền phong của giai cấp ṇng nọc bất khuất
VN, đại biểu trung thành quyền lợi chính trị
của giai cấp ṇng nọc công nhân, ṇng nọc lao động
và của cả dân tộc ṇng nọc giữ đuôi đối
lập với chủ thuyết Mác Lênin, tư tưởng
Hồ Ma Xó, là lực lượng lănh đạo Nhà Nước
và Xă Hội ṇng nọc giữ đuôi VN trong thời kỳ
chuyển tiếp đến một chính quyền dân chủ
(Hiến Pháp điều 4). (Ṇng nọc Thạch Phá Thiên, phần
4)
**Thời
XHCN bao cấp và XHCN đổi hướng.
CSVN cai trị trên toàn quốc
từ năm 1975 đến nay được chia làm 2 thời
kỳ, mỗi thời kỳ ngót 20 năm, có một giai
đoạn chuyển tiếp xen giữa.
*Thời kỳ 1 bao cấp, Cộng
Ḥa Xă Hội Chết Nghèo Việt Nam (CHXHCN VN) kéo dài nghèo
đói cho đến gần giữa thập kỷ 90.
**Thời kỳ 2 độc hưởng, Xă Hội
Chủ Nghĩa Độc Hưởng Thị Trường (XHCN ĐHTT),
thực chất là một Nhà Nước Xà Hội Chủ
Nghĩa của loài rắn. Đảng Cộng Xà VN đổi
hướng, XHCN (định hướng) độc
hưởng thị trường, tương kế tựu
kế, vơ vét đúng hướng, kiên định xây dựng
Xà Hội Chủ Nghĩa.
***Thời kỳ quá độ, chừng
5 năm, là Phong Trào 3 Lợi Ích tiền thân của XHCN
ĐHTT để người CS bao cấp ỷ lại, tắc
trách tập làm quen, nắm vững cơ chế độc
hưởng thị trường.
Phong trào “Ba lợi ích” là lợi
ích cho nhân dân được phục vụ nhanh chóng, cho cán
bộ công nhân viên thêm bổng lộc, cho cơ quan tăng
ngân quỹ... cơ bản dựa vào khai thác lợi ích ngành
nghề, tùy ngành mà lập phương án, kế hoạch
tăng thu nhập: Y tế, Giáo dục, Công an Cảnh sát, Hải
quan, Ṭa án, Quân đội v.v...
... Phong trào ba lợi ích đầu
thập niên 90, khởi phát do “túng phải tính, quân tử
cố cùng bất câu liêm sĩ ” là một tham nhũng tối
thiểu cần thiết để sinh tồn, một thiên
tính trời ban cho muôn loài để tự cứu, là thiên tạo.
“Đạo diệc hữu đạo,” kẻ đạo
tặc cũng có nhân đạo, nay lại đâm chồi nẩy
lộc, dây mơ rễ má, trở thành quốc hồn,
quốc túy, quốc sách, tham nhũng đại
trà, trăm hoa đua nở, vượt quá lẽ phải, nhu cầu
cần thiết, là nhân tạo do con người ḷng tham
không đáy tạo ra trong một xà hội mà chế
độ để tồn tại phải dung dưỡng
bao che. Tham nhũng ba lợi ích trên đầu người
dân, trên tài sản xă hội, tài nguyên đất nước
(LBV “Bát nước Thiên An”. Đặc san 2009 Y khoa Huế hải
ngoại).
XHCN ĐHTT có nghĩa là “đem
râu ông nọ cắm cằm bà kia”. Đó là một loại
“hồn Trương Ba da hàng thịt” gây cḥng chéo hỗn
loạn, chân giả nan phân, “quạ mượn lông công”
thủ đoạn lừa nhái.
Tệ hơn nữa đó là loài quái vật
hung dữ sống trong hang sâu (hang Pắc Bó?) và ṃ ra ngoài bắt
người ăn thịt, tức là con nhân mă Centaur, ḿnh ngựa,
thân, tay, đầu người (cḥm sao nhân mă), hoặc con
nhân xà Echidna, thân rắn, ngực tay và đầu người
trong thần thoại Hi Lạp. Ở quái vật
‘người ngựa’, ‘người rắn’ đó, phần
XHCN là phần dưới, phần trên gắn thêm sau là
ĐHTT. Xà Hội Chủ Nghĩa do nhân xà Echidna sáng lập,
truyền đến đời Tây Độc Âu
Dương Phong với vơ công trấn môn “mê lộ xà trận
đổi hướng thị trường?” (Kim Dung “Anh
hùng xạ điêu).
“Phương
duế viên lạc”, lấy nêm vuông đóng vào lỗ tṛn,
sao khít nhưng đó là điều CSVN đổi hướng
thị trường để tài sản quốc gia thất
thoát trọn vào hầu bao chúng.
Nhờ định
hướng độc hưởng thị trường
trong nhiều năm, mấy chục tên CS lănh đạo
chóp bu, biết cách Cộng sản, đă tích lũy
được từ nửa cho đến bốn, năm
tỷ Mỹ kim cho mỗi tên trong bọn chúng, tẩu tán gởi
ra ngoại quốc, gởi ngân hàng, mua biệt thự...Với
tinh thần định hướng “độc hưởng”,
chúng chia bè phái làm ăn, hạ bệ nhau, giành quyền lợi.
Hiện các blog “dân làm báo”, “quan làm báo” trong nước
đưa tin 2 phe đang ḱnh chống nhau không khoan nhượng,
một bên là Tổng Bí Thư và Chủ Tịch Nước,
bên kia là Thủ Tướng mà nghe nói giàu nhất tại
ĐNÁ, ngay cả châu Á. “Vua Lê sang trọng vô quyền, Chúa Trịnh hữu dũng vơ
tiền nhanh ghê” . Lại c̣n phe
Quân đội. Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Một chọi hai sứt tai bươu trán!
Hai đánh một không chột cũng què?”
Nhân dân Việt
Nam lao động đóng thuế trả lương cho
các quan lại CS để chúng lo việc nước,
ích quốc lợi dân, không phải để chúng dùng trí tuệ
và thời giờ đấu đá triệt hạ
nhau, giành các chức vụ béo bở. (Ṇng nọc Thạch
Phá Thiên, phần 4).
** Trọng H́nh
Khinh Tội.
Hiên tại
để có được các lănh đạo giàu có, nước
nhà nở mày nở mặt với năm châu, nhân dân VN
đă phải lao đông cật lực: “Việt Nam có tỷ
lệ người nghèo cao nhất v́ bị đánh thuế
nặng nhất trong vùng Đông Nam Á”. (Viện Nghiên Cứu
Brookings, Hoa Kỳ, tháng 9/2012).
Để các
lănh đạo an tâm làm giàu, người dân chịu nhiều
khắt khe bất công, cấm đoán nhiều thứ, h́nh
phạt nặng nề, ”tội khinh h́nh trọng” thay
v́ nhân đạo “giơ cao đánh khẽ”, tỷ như
trong tháng 9/2012 xử phạt mười mấy năm giam
tù ba người viết blog mà nội dung cũng ôn ḥa thôi,
chẳng có ǵ xúi dục báng bổ; đồng thời Thủ
Tướng lại ra lệnh xiết chặt thông tin, dịch
vụ internet, theo dơi bắt giữ các người viết
blog, ngăn cấm cán bộ, quân đội đọc các
trang mạng ngoài lề…
Đó là hành
đông tuyệt vọng của những con chó ghẻ
điên bị vây đuổi đến đường
cùng quay lại cắn càn. Cũng tại đổi hướng
thị trường sinh ra lănh đạo đấu đá
nhau, “cháy nhà ra mặt chuột” bộc lộ bộ mặt
trái giả dối ghê tởm của chúng bề ngoài anh minh
đạo đức để người dân công khai nghị
luận. Chuyện trái khoáy,
nhưng hợp đạo lư là để độc hưởng
tham nhũng, các phe ḱnh chống nhau đang tranh giành chiếc
ghế trưởng ban "ban pḥng chống tham nhũng
trung ương" Kẻ có văn thư đ̣i,
người khư khư giữ chẳng chịu bàn giao v́
đây là lá bùa hộ mệnh, vấn đề sinh tử
để tự bảo vệ.
Cọng Sản
nói “Đảng lănh đạo, Nhà nước quản lư,
Dân làm chủ”.
Dân làm chủ,
trả lương mọi người. Đảng, Nhà
Nước nhận lương, chỉ là những người
làm thuê làm mướn cho dân, những việc quan trọng
phải thỉnh ư kiến ông chủ tức là người
dân cho phép làm. Ví dụ đất đai sông hồ...thuộc
sở hữu toàn dân, do nhà nước quản lư. Việc
có tầm cỡ hoặc có tranh chấp, ưu tiên phải
tôn trọng ư nguyện người dân v́ họ là ông chủ,
không thể do nhà nước viện cớ quản lư làm
càn. Một hệ thống ṭa án hoàn toàn độc lập
nhiên hậu sẽ xử lư các bất đồng. (Ṇng Nọc
Thạch Phá Thiên, phần 4)
*******************
*PHẦN 2:
Thời
Phong Kiến .
“Ḱa núi vàng bể bạc. Có sách trời định phần.
Một ḍng ta gầy non sông vững chặt.
Đă ba ngàn mấy trăm năm...” (Đăng đàn
cung).
“Cớ sao Hán, Cộng đến xâm phạm.
Chúng bay sẽ chuốc bại tơi bời.”
(Nam Quốc Sơn Hà)
Đạo Lư đời xưa là
ngồi trên ḿnh ngựa dùng gươm giáo chiếm đoạt
giang sơn thiên hạ làm của riêng, tiếp tục binh
đao mở rộng bờ cơi, muôn năm trường trị,
truyền tử lưu tôn. Sự việc phải là vậy
“nước có vua, chùa có bụt”, không c̣n cách nào
khác, là hợp thiên nhiên, thuận lẽ trời.
Đạo Lư đời nay ở
thế kỷ 21 văn minh hiện đại, tại
nước Cộng Ḥa Xà Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Đảng CSVN cũng dùng binh khí chiếm đoạt đất
nước VN làm của riêng, muôn năm trường trị.
Sự việc phải là vậy “Đảng Lănh
Đạo Nhà Nước, Nhân Dân”,
không c̣n cách nào khác, là chế độ cai trị công bằng,
lư tưởng, hợp t́nh, lư, ư dân, hợp truyền thống,
hợp xu hướng thời đại mà Đảng chiếu
cố ban ơn ban phước cho lũ ngu dân Việt Nam.
Ôi thôi! thà làm đầy tớ
đứa khôn (Tàu Trung Cộng) hơn làm thầy đứa
dại!
Nước Việt Nam ta lập
quốc trên 4000 năm, nhân dân luôn sống trong hoàn cảnh bị
trị:
*1- thời Tàu đô hộ, tổng
cộng trên ngàn năm.
*2- thời quân chủ, vua
chúa trị v́.
*3- thời Pháp bảo hộ,
80 năm (1862-1945).
*4- thời Chủ thuyết
ngoại lai Mác Lê đô hộ. Đó là thời kỳ Đảng
CSVN làm chủ, chỉ mới mấy chục năm nay từ
1945 nhưng xem ra ư đồ hữu thủy vô chung, sánh
ngang tuế nguyệt.
Trong 3 thời kỳ. trên thời
gian hàng ngàn năm rất lâu dài, ấy vậy mà nước
ta không bị tiêu diệt th́ cũng là một điều lạ,
tinh thần quật cường bất khuất của dân
tộc thật đáng khen ngợi. Tinh thần đó trong
quá khứ luôn được nuôi dưỡng bảo tŕ và
nhờ đó trong những hoàn cảnh thập tử nhất
sinh, chúng ta vẫn sinh tồn. Song le,
“Bảy mươi chưa què chớ khoe ḿnh lành”
Hiện tại ở thời kỳ
4 nguy cơ mất nước lần này cho kẻ thù truyền
kiếp phương Bắc là vĩnh viễn. Tinh thần
bất khuất nay không c̣n để bảo vệ dân tộc,
là quốc cấm v́ CSVN lo ngại tác dụng dao hai lưỡi,
lưỡi này đâm giặc, lưỡi kia giết chúng,
đă cố t́nh dập tắt ngọn lửa đó.
Nếu không có Hồ Chí Minh, không
có đảng CSVN th́ nước Việt Nam của chúng ta sẽ
không bao giờ chịu thảm họa diệt vong, mang nhục
bị xóa tên trên bản đồ thế giới.
Nhận xét về nhân dân Việt
Nam, BS Tôn Văn (Tôn Dật Tiên, 1866-1925, lật đổ
Triều Đ́nh nhà Thanh năm 1911, khai sinh Trung Hoa Dân Quốc)
đă nói với Khuyển Dương Nghị, một chính
khách Nhật: “Người Việt Nam vốn nô lệ
căn tính. Ngày xưa họ bị chúng tôi đô hộ, ngày
nay họ bị Pháp đô hộ. Dân tộc ấy không có
tương lai ”.
Tưởng đâu là lời nói
khinh bạc, vô căn cứ, nào ngờ là lời tiên tri nghiệm
đúng với t́nh trạng Việt Nam dưới chế
độ đảng Cộng sản Việt Nam ngày nay. Dân
tộc ấy không có tương lai v́ lănh đạo họ
tham lam, thiển cận, sống chết mặc bây,
khăng khăng giữ quyền lợi ích kỷ của
Đảng hơn giữ mả tổ.
Ở đâu có chế độ
người dân bị trị là có những ṇng nọc giữ
đuôi và ṇng nọc bất khuất. Điển h́nh ở
nước Việt Nam, qua 4 thời kỳ lịch sử.
*1-thời Tàu đô hộ: nhân dân
Việt Nam ít nhiều là ṇng nọc giữ đuôi,
tương đối. Tàu nhiều lần cũng tuyển
dụng người bản xứ có học, có uy tín làm quan
lại cấp lănh đạo điều hành. Ṇng nọc bất
khuất th́ không ngừng nổi lên chống Tàu.
*2- thời tự chủ, Vua Chúa
đô hộ. Đó là những thời kỳ nước ta
quân chủ mà sau cùng là triều đ́nh nhà Nguyễn. Thời
này trong nước không có ṇng nọc giữ đuôi,
người có tài được trọng dụng xứng
đáng. Thời quân chủ chuyên chế không hẳn có ṇng nọc
bất khuất v́ các cuộc nổi loạn chống đối
chỉ là nhằm giành đoạt ngai vàng cho cá nhân ḿnh, không
nhằm đ̣i hỏi tự do dân chủ, nhân quyển.
*3-thời Pháp đô hộ: nhân dân
Việt Nam nhiều ít là ṇng nọc giữ đuôi,
tương đối. Có Tổng Đốc, Tuần Vũ,
có các quan Tri Phủ, Tri Huyện, Tri Châu trực tiếp cai
trị các phủ huyện châu. Nhiều giám đốc,
trưởng ty sở chuyên môn như bưu điện,
canh nông, kiểm lâm, lục lộ, giáo dục, y tế v.v…
là người Việt có bằng cấp chuyên môn trong nước
hoặc du học Pháp về. Tuy vậy các ṇng nọc bất
khuất nổi lên chống Pháp bảo hộ th́ nhiều.
*4-thời chủ thuyết ngoại
lai Mác-Lê đô hộ. Thời kỳ Cộng Sản này
đúng là “Đảng Lănh Đạo, Nhà Nước Quản
Lư, Nhân Dân Làm Chó.” Toàn bộ nhân dân Việt Nam nay là ṇng
nọc giữ đuôi tuyệt đối. Đừng
mong đứt đuôi thành cóc, bao nhiêu chức vụ chủ
chốt mọi cấp từ trung ương xuống tỉnh
huyện, xă, thôn, mọi ban mọi ngành quân cán chính nhất
luật bắt buộc là đảng viên Cộng sản.
Các ṇng nọc giữ đuôi chớ trông “tràn bát xuống
mâm, lọt sàng xuống nia.” Chưa thấy một ṇng nọc
giữ đuôi nào giữ chức vụ lănh đạo
điều hành trong các ủy ban nhân dân tỉnh huyện xă,
các xí nghiệp cơ quan nhà nước lớn nhỏ . Ngay
cả Chủ Tịch và Phó Chủ Tịch Mặt trận
Tẩm Quất, cơ chế ngoại vi của Đảng,
cũng do các Ủy Viên Trung Ương Đảng CS nắm
giữ. Cộng sản bao sân, bao thầu nắm trọn
gói, trong ngoài chặt chẽ kín mít như bưng, chẳng
để ai lọt vào xơi múi.
“Nhân kỳ hữu hạn, Cộng
dục vô nhai.” Ḷng tham của CS là vô bờ, không
bến. Xưa nay tham sân si cũng nhiều nhưng chưa
nơi nào bằng môt chút chẻo của ĐCSVN tham lam, tham
nhũng có hệ thống, biên độ, tầm vóc qui mô
hoành tráng, từ cá mập trung ương đến tép riu
thôn xóm. Ai động đến, chúng nó thù vặt nhớ
dai, chụp mũ mọi tội.
MINH HỌA LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
được chia thành 3 thời kỳ : Phong kiến,
Pháp thuộc, Cộng thuộc.
Phong kiến được chia
làm 3, do đó từ 3 thời kỳ lại có thể chia
thành 5 : 1) Văn Lang, Âu Lạc 2000 năm. 2) Bắc thuộc,
Tàu đô hộ 1000 năm. 3) Tự chủ 1000 năm. 4)
Pháp thuộc, Pháp bảo hộ 80 năm. 5) Cộng thuộc,
Đảng đô hộ, vô hạn kỳ cho đến ngày
quốc gia diệt vong, không c̣n xa.
I) THỜI KỲ
VĂN LANG, ÂU LẠC.
a) Nước Văn Lang.
Các vua Hùng, họ Hồng Bàng cai trị nước
Văn Lang từ năm 2879 đến năm 258 TCN (Trước
Công Nguyên, liên tục 2622 năm), kinh đô đóng tại
Phong Châu, thuộc Việt Tŕ, tỉnh Phú Thọ ngày nay.
Văn Lang tương ứng với miền Bắc của
Việt Nam hiện tại, nhân dân sinh sống dọc
lưu vực sông Hồng (Bắc Việt) và sông Mă (Thanh
Hóa). Văn Lang thuộc bộ tộc Lạc Việt
là một nhóm trong tộc Bách Việt chiếm cứ miền
nam Trung Hoa, dưới sông Dương Tử.
Trong thời gian các vua Hùng
cai trị nước Văn Lang th́ bên Tàu tương ứng
với các triều đại Tam Hoàng Ngũ Đế huyền
thoại (2852 TCN) qua Nhà Hạ, Nhà Thương, Nhà Châu, thời
Xuân Thu và thời Chiến Quốc (481-231 TCN).
Nước Tàu ở tận
phương Bắc dọc sông Hoàng Hà lại chia năm xẻ
bảy thành nhiều chư hầu Tần Tấn Tề Tống
Hàn Yên Ngụy Sở v.v…măi tranh giành nhau với nhau mưu
đồ vương bá do đó nước Văn Lang của
các vua Hùng ở tít phía nam được yên ổn luôn trên
2000 năm. Chỉ đến khi Tần Thủy Hoàng thống
nhất Trung Hoa (221-206 TCN) tiếp đến Lưu Bang lập
ra nhà Hán (206 TCN đến 220) rảnh tay, luôn ḍm ngó vượt
sông Dương Tử mở rộng bờ cơi về phía
nam th́ nước Văn Lang không c̣n yên ổn như xưa.
Dân tộc Việt Nam vẫn
kể ḿnh là con Rồng cháu Tiên. Sự tích như sau:
Vua Đế Minh, cháu 3
đời của vua Thần Nông đời cổ đại,
đi tuần du phương Nam, đến núi Ngũ Lĩnh
kết duyên với một tiên nữ sinh ra Lộc Tục.
Lộc Tục được cha phong là Kinh Dương
Vương, làm vua nước Xích Quỉ (Lĩnh Nam). Kinh
Dương Vương đi du ngoạn miền Nam, kết
duyên với Long nữ, công chúa Thủy tề Động
Đ́nh Hồ sinh ra Sùng Lăm là Lạc Long Quân (ḍng tiên do bà nội,
ḍng rồng do mẹ). Lạc Long Quân kết duyên với bà
Âu Cơ, cũng là một bán sơn tiên, con vua Đế
Lai, sinh ra 100 trai, lớn lên được chia trị v́ các
nơi và là tổ tiên thị tộc Bách Việt. Riêng con
trưởng là Hùng Vương ở lại Phong Châu làm vua
nước Văn Lang.
Các tên Thần Nông, Đế
Minh, Đế Lai, cũng như Đế Nghiêu, Đế
Thuấn…có cấu trúc văn phạm giống tiếng Việt:
tĩnh từ đứng sau danh từ, thay v́ Nông Thần,
Minh Đế, Lai Đế như nếu là tiếng Hoa, do
đó có giả thuyết nguồn gốc hoặc ảnh
hưởng Việt.
Thời này có nhiều truyền
thuyết được kể lại trong “Lĩnh Nam chích
quái.” Một trong những truyền thuyết có liên quan
đến tổ tiên ḍng hồ Hồ Chí Minh. Truyện
được kể như sau:
Lạc Long Quân du ngoạn đến
Long Biên. Ở đây có con cáo 9 đuôi sống đến hơn
1000 năm, trú trong một hang sâu dưới chân một ḥn
núi đá phía tây Long Biên (chắc cũng thuộc ngoại vi
quần thể hang chồn Pắc Bó). Hồ tinh thường
hóa thành người trà trộn trong nhân dân bắt con gái về
hang hăm hại. Một vùng từ Long Biên đến núi Tản
Viên đâu đâu cũng bị hồ tinh quấy nhiễu.
Lạc Long Quân thương dân, một ḿnh một
gươm đến sào huyệt hồ tinh t́m cách trừ
khử. Yêu tinh thấy bóng người xông ra. Lạc Long
Quân hóa phép làm mưa gió sấm sét vây chặt lấy con yêu.
Giao chiến luôn 3 ngày đêm, con yêu đuối sức t́m
đường tháo chạy. LLQ đuổi theo chém đứt
đầu nó. Nó liền hiện nguyên h́nh một con cáo khổng
lồ 9 đuôi. LLQ vào hang cứu những người sống
sót rồi sai các loài thủy tộc dâng nước sông xoáy
hang cáo thành một vực sâu, người đương
thời gọi là đầm xác cáo… Nhân dân yên ổn làm
ăn, LLQ đi ngược lên rừng núi Phong Châu trừ
được Mộc Tinh và Ngư Tinh rất hung ác quỉ
quyệt khác thường. LLQ lại dạy dân trồng lúa
nếp, đốn gỗ làm nhà sàn, dạy dân ở cho ra
cha con, vợ chồng…
Đó là chuyện đời
xưa thực giả chưa rơ, song tác động qui mô
địa phương hạn chế. Đời nay rành
rành trước mắt lũ ngạ quỉ (quỉ
đói) Cộng Sản Hồ tinh, Mộc tinh, Ngư tinh reo
rắc kinh hoàng khắp bá tánh, tàn phá cả đất
nước chưa có thuốc trị.
b) Nước Âu Lạc
(258-208 TCN). Bị quân Tần xâm lấn quấy phá, hai bộ
tộc Lạc Việt và Âu Việt hợp sức chống
trả. Âu Việt nằm ở phía bắc Lạc Việt,
gồm đông nam Quảng Tây, tây nam Quảng Đông và
đông bắc Việt Nam. Cuộc kháng cự thành công, vua
Hùng Vương nhường hoặc bị ép nhường
ngôi cho Thục Phán là thủ lĩnh Âu Việt.
Thục Phán lên ngôi lấy
hiệu là An Dương Vương, sát nhập 2 bộ tộc
Âu, Lạc lập ra nước Âu Lạc, đóng đô tại
Phong Khê, vùng Cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội. Thục An
Dương Vương làm vua được 50 năm th́ bị
Triệu Đà dụng mưu đánh bại chiếm mất
nước (truyện Trọng Thủy, Mị Châu) sáp nhập
vào quận Nam Hải của Tàu. Thời kỳ Tàu đô hộ
kéo dài trên 1000 năm theo lư thuyết, bắt đầu từ
đây. Trong nước Văn Lang và Âu Lạc xưa
không nghe nói có các loại ṇng nọc giữ đuôi, giữ
chân, bất khuất.
II) THỜI KỲ BẮC
THUỘC
Thời kỳ này kéo dài từ
năm 208 TCN nước Âu Lạc bị diệt đến
năm 939 (1147 năm), là năm Ngô Quyền giành lại
được quyền tự chủ cho đất nước.
a)Triệu Đà và
nước Nam Việt (208-111 TCN).
Triệu Đà người
tỉnh Hà Bắc, Trung Hoa, đến khi nhà Tần bắt
đầu b́nh định miền nam th́ được bổ
nhiệm làm một huyện lệnh. Năm 208 TCN Nhâm Ngao,
Thái Thú quận Nam Hải, bệnh nặng giao quận Nam Hải
cho Triệu Đà nối quyền cai trị. Triệu
Đà đánh thắng An Dương Vương, sáp nhập
nước Âu Lạc vào quận Nam Hải, lập nước
Nam Việt gồm Quảng Đông, Quảng Tây, phần lớn
Vân Nam xuống đến Hà Tĩnh (Hoành Sơn), tự
xưng là Nam Việt Vương Triệu Vũ Đế/Vương,
đóng đô ở Phiên Ngung, Quảng Châu (Quảng
Đông). Triệu Đà là người tài trí chịu thần
phục nhà Hán song vẫn giữ nền tự chủ cho
nước Nam Việt. Chỉ sau khi Triệu Đà mất
(năm 137 TCN), con cháu làm vua cho đến năm 111 TCN th́
Nam Việt bị nhà Hán đem quân đánh chiếm. Thời
Bắc thuộc Tàu đô hộ chính thức, nhà Hán khởi
đầu được kể từ đây (111 TCN đến
939, 1050 năm).
Thời Triệu Đà
nước Âu Lạc không hẳn bị Tàu đô hộ,
nhưng là bị sáp nhập. Triệu Đà đem văn
hóa tiên tiến Trung Nguyên khai hóa cho cả một giải Nam
Việt nhằm đồng hóa. Mọi sắc dân trong
nước không bị kỳ thị, được đối
xử quyền lợi, cơ hội ngang nhau do đó không
nghe nói trong nước Nam Việt có những ṇng nọc giữ
đuôi bị khinh khi trù dập hoặc những nổi loạn
bạo động của các ṇng nọc bất khuất.
Nhưng hiểm họa vẫn c̣n đó, nước Âu Lạc
bị sáp nhập dần dần mất bản sắc
riêng, mất luôn tên họ lúc nào không tự biết nếu
nước Nam Việt trường tồn thêm nhiều thế
kỷ. Âu Việt và Lạc Việt là 2 nhóm trong tộc Bách
việt.
Dân tộc Bách Việt, theo
các nhà nhân chủng học, thuộc nhóm Austra-Asiatic (người
châu Á phương nam), sinh sống từ miền Nam sông
Dương Tử trở xuống. Dân Hoa Hạ (Trung Hoa)
thuộc nhóm Mongoloid (người châu Á phương bắc)
sống ở miền Bắc từ sông Dương Tử
trở lên, luôn xem dân Bách Việt là c̣n man rợ và trong quá
tŕnh lịch sử vượt sông Dương Tử tiến
xuống chinh phục khai hóa miền Nam.
Kết quả sau hơn 2
ngàn năm lịch sử, các thị tộc dân Bách Việt:
Dương Việt, Mân Việt, Sơn Việt, Đông Việt,
Nam Việt, Âu Việt… đều bị người Hán
tiêu diệt, đồng hóa với dân tộc Hán. Duy chỉ
c̣n một thị tộc duy nhất c̣n giữ tên “Việt”,
bảo toàn được bản thể và nền tự
chủ của ḿnh. Đó là thị tộc Lạc Việt,
tức là nhân dân Việt Nam, nước Việt Nam ngày nay.
Thành tựu vĩ đại này không thể tự dưng
mà có nếu giống ṇi chúng ta không có truyền thống tinh
thần vùng dậy, bất khuất trước bạo lực
bất kỳ đến từ đâu.
Ấy thế mà CSVN để
duy tŕ sự sống c̣n của Đảng, hiện đang
t́m mọi cách bóp chết truyền thống quật cường
bất khuất đó của dân tộc để trừ hậu
hoạn.
CS bóp chết truyền thống
bất khuất của dân tộc làm ta nghĩ đến
phương cách trừ hậu hoạn của các Sultan
Hoàng đế Đế Quốc Thổ Nhĩ Kỳ
(Đế Quốc Ottaman 1299-1923, đỉnh cao
quyền lực ở thế kỷ 16 và 17). Truyền thống
ở Ottaman là một hoàng tử khi lên ngôi sẽ ra lệnh
thắt cổ tất cả các anh em trai để triệt
hạ mọi âm mưu soán ngôi. Năm 1595 Sultan Mehmed III,
1595-1603, khi mới lên ngôi đă ra lệnh thắt cổ tất
cả 19 em trai, hạ sát luôn 7 vương phi của vua cha
lúc đó đang mang thai. Tuy nhiên đến năm 1603 tân
chúa Ahmed I mới lên ngôi đă chấm dứt truyền thống
khủng khiếp này. Thay vào đó ông cách ly các hoàng tử
trong một khu riêng biệt, nơi họ không liên lạc thế
giới bên ngoài, sống ṃn mỏi bên cạnh chỉ có các
thái giám và cung phi đă quá tuổi sinh nở để
ngăn ngừa họ có hậu duệ ḥng làm phản. Khi một
sultan qua đời hoặc bị truất phế, một
hoàng tử sống trong khu biệt lập có thể
được triệu đến để tấn phong,
thường là người cao tuổi nhất. Nhờ
pḥng ngừa hậu hoạn trong gia đ́nh, các vua Ottaman
đứng vững, ổn định trong nhiều thế
kỷ.
Nay th́ CSVN để tồn
tại, hủy diệt tinh thần bất khuất không những
chỉ một số nhỏ cá nhân mà của cả một
dân tộc để ngăn ngừa nhân dân vùng lên đánh
đuổi họ.
Tội ác diệt tộc
này không thể tha thứ. Tất cả dụng ư là để
cho chế độ ổn định vững bền, yên
trí làm ăn, chẳng ai phá phách.
Một đảng mà
bắt buộc đảng viên đặt quyền lợi
của đảng trên tất cả, sống chết trung
thành tuyệt đối với đảng tức nhiên
đó là một băng đảng giang hồ sống trên tội
ác, làm kinh tế lợi nhuận phạm pháp.
b) Bắc thuộc 1050
năm.
Nhà Hán khởi đầu nền
đô hộ chính thức năm 111 TCN. Từ đó
đến năm 939 Ngô Quyền giành được quyền
tự chủ, ở Trung Hoa nhiều triều đại kế
tiếp thay nhau cai trị ta. Nhà Hán và nhà Đường
đô hộ lâu dài và khắc nghiệt tham lam độc ác
nhất. Các thay đổi triều đại ở Trung
Hoa như sau: *1-nhà Hán từ 208 TCN, kéo dài 412
năm. *2-thời Tam quốc, Ngụy Thục Ngô 45
năm. *3-nhà Tấn 55 năm. *4-Nam Bắc Triều
68 năm. Nam Triều có Tống Tề Lương Trần
kế nghiệp làm vua. Giao Châu thuộc về Nam Triều.
*5-nhà Tùy 28 năm. *6-nhà Đường 289
năm. *7-Ngũ Đại 907-959, 52 năm, các nhà Hậu
Lương/Đường/Tấn/Hán/Chu tranh nhau làm vua.
Sau đó là các triều
đại thống nhất kế tiếp lâu dài: Tống
319 năm, Nguyên 89 năm, Minh 276 năm, Thanh 1644-1912, kéo dài
268 năm, nhưng ở nước ta lại là thời kỳ
tự chủ Đinh Lê Lư Trần Lê Nguyễn.
*Chính sách cai trị.
Nước ta được đổi thành quận Giao Chỉ.
Quan lại Tàu đô hộ nhiều người rất tham
tàn nghiệt ngă như Thái Thú Giao Chỉ Tô Định
năm 34 Sau Công Nguyên, chuyên vơ vét của cải người
dân, bắt dân xuống biển ṃ ngọc trai, lên rừng
săn ngà voi, sừng tê giác. Song Sử sách ghi lại cũng
có những Thái thú tốt thực ḷng giáo dục khai hóa dân: Tích
Quang, Thái Thú Giao Chỉ (châu thổ sông Hồng) năm
1-5 SCN, Nhâm Diên Thái Thú Cửu Chân (sông Mă, Thanh Hóa) năm
25-29 SCN, Sĩ Nhiếp Thái Thú Giao Chỉ năm187-226,
thời cuối Đông Hán đầu Tam Quốc. Sĩ Nhiếp
là người độ lượng, khoan hậu, khiêm tốn,
kính trọng kẻ sĩ, tiến cử nhân tài. Đền
thờ Sĩ Nhiếp ở Thuận Thành, Bắc Ninh vẫn
c̣n.
Năm 200 vua Hán Hiến
Đế xuống chiếu lấy một người mậu
tài (tài giỏi) của Giao Châu làm huyện lệnh Hạ
Dương, một người hiếu liêm (hiếu thảo
đạo đức) làm huyện lệnh Lục Hợp.
Sau Lư Cầm làm quan đến Tư Lệ Hiệu Úy,
Trương Trọng người quận Nhật Nam (từ
Quảng B́nh đến Quảng Ngăi) làm Thái Thú Kim Thành.
Người Việt được tuyển dụng
như người Hán là mở đầu từ Lư Cầm,
Trương Trọng.
Thời Hán ở quận
Giao chỉ vẫn c̣n các Lạc Hầu, Lạc Tướng
được thể tập giữ quyền cai trị
các bộ lạc. Thi Sách chồng Trưng Trắc là huyện
lệnh huyện Châu Diên và là con của một Lạc
Tướng. Trưng Trắc là con gái của Lạc Tướng
Mê Linh (Vĩnh Phúc Yên).
Đời Đường
chia Giao Chỉ thành 12 châu, 59 huyện (vd Ái Châu là Thanh Hóa,
Hoan Châu, Diễn Châu, Nghệ An…) và đặt An Nam Đô Hộ
Phủ. Nước ta gọi là An Nam khởi đầu từ
đấy.
Mặt khác người Việt
thuộc tầng lớp trên càng ngày càng có vai tṛ quan trọng
hơn trước trong bộ máy cai trị dù nh́n chung họ
vẫn bị người phương Bắc áp chế. Một
số người Việt được nhà Đường
sử dụng vào việc cai trị địa
phương để quản lư người bản địa
như các chức vụ Thứ Sử. Điển h́nh
người Việt thăng tiến nhất là
Khương Công Phu đă sang phương Bắc thi đỗ
Tiến Sĩ và làm quan ở Trung Nguyên.
Nhận xét: *a) Tàu
đô hộ ta khắc nghiệt, tuy nhiên chúng cũng c̣n có học
thức, biết điều, có lương tri phần nào,
biết người biết của, biết trọng dụng
người bản địa có học, có tài đức,
uy tín sử dụng trong việc cai trị nhân dân. Ngày nay ở
thế kỷ 21 văn minh dân chủ, đảng viên tập
đoàn băng đảng Cùi Sản Việt Nam toàn trị,
“ăn canh cả cặn, dứa cả cùi ” giành trọn
các chức vụ lănh đạo điều hành, thủ
trưởng, ban giám đốc mọi ban ngành.
CSVN rất
tham lam và bần tiện.
*b) Thời Bắc Thuộc, dân trí ta c̣n thấp, bề nào
th́ cũng thấp hơn Tàu, nay th́ ngược lại
dưới thời Cộng thuộc. Thế mới khổ.
Điển h́nh vào thời Cộng
Thuộc các trại viên các trại tù học tập cải
tạo Ngụy là những trí thức, kiến thức hiểu
biết quá nhiều lại bị các súc vật “i-tờ” quản
giáo, lên lớp, “nhất tự vi sư”.
*Các cuộc khởi
nghĩa thời Bắc Thuộc.
Các ṇng nọc dân tộc đă nhiều
lần nổi dậy đánh đuổi kẻ thống trị.
1) Khởi nghĩa Hai Bà
Trưng ở Mê Linh, năm 40 SCN đánh đuổi Thái Thú
Giao Chỉ là Tô Định. Làm vua được 4 năm.
Nhà Đông Hán cử Mă Viện sang đánh thắng. Hai Bà nhảy
xuống sông Hát tự vẫn.
2) Bà Triệu (Triệu Thị
Trinh) cùng anh là Triệu Quốc Đạt quê ở Thanh Hóa
khởi nghĩa. Nhà Đông Ngô, thời Tam Quốc cử Lục
Dận đem đại binh sang. Bà Triệu anh dũng hi
sinh, năm 248.
3) Lư Bí quê ở Sơn Tây,
năm 542 khởi nghĩa tự xưng là Lư Nam Đế,
quốc hiệu Vạn Xuân. Nhà Lương (thời Nam Bắc
Triều 420-588) cho quân sang, Lư Bí bại trận, giao quyền
bính cho Triệu Quang Phục.
4) Triệu Quang Phục quê ở
Hà Tây, xưng là Triệu Việt Vương, năm 546 rút
quân về đóng ở đầm Dạ Trạch cầm cự
hiệu quả chống quân Lương.
5) Lư Phật Tử, cháu Lư Bí
tấn công bất ngờ cướp ngôi, Triệu Việt
Vương bị giết, năm 571. Lư Phật Tử tự
xưng là Hậu Lư Nam Đế. Năm 602 nhà Tùy dùng áp lực
quân sự, Lư Phật tử phải đầu hàng.
6) Lư Tự Tiên một hào
trưởng bí mật khởi nghĩa; cơ mưu bại
lộ bị giết. Đinh Kiến một vị hào
trưởng khác, thuộc tướng của Lư Tự Tiên
kế nghiệp, năm 687 chiếm được thành Tống
B́nh (Hà Nội) giết được Lưu Diên Hưu vị
quan nhà Đường cai quản An Nam Đô Hộ Phủ,
rất
tàn ác, sưu cao thuế nặng.
Vua Đường cử quân sang dẹp, giết Đinh Kiến.
7) Mai Thúc Loan quê Hà Tĩnh, nhà
nghèo cực nhọc vất vả. Khởi nghĩa năm
722, gọi là Mai Hắc Đế, đánh đuổi quan
đô hộ nhà Đường bỏ chạy. Nhà
Đường huy động quân kéo sang đàn áp, Mai Hắc
Đế mất năm 722.
8) Phùng Hưng gia đ́nh
đời đời làm quan Lang ở Phong Châu, Hà Tây. Quan
đô hộ Cao Chính B́nh rất tham tàn. Phùng Hưng khởi
nghĩa, nhanh chóng chiếm Tống B́nh. Qua đời 7
năm sau, được dân truy tặng là Bố Cái Đại
Vương. Con là Phùng An (789-91) nối ngôi. Nhà Đường
cử Triệu Xương sang, Phùng An đầu hàng.
9) Dương Thanh (819-820),
hào trưởng đất Hoan Châu (Nghệ An), cũng
được nhà Đường cho làm thứ sử châu
này. Khởi nghĩa giết được Lư Tương Cố
là quan đô hộ nhà Đường, lập nền tự
chủ. Nhà Đường dùng kế ly gián. Cô thế,
Dương Thanh bị bắt, chịu tru di tam tộc.
Năm Mậu Thân 828 binh lính bản
xứ nổi dậy đánh đuổi Đô Hộ Sứ
Hàn Ước chạy về Trung Quốc. Năm 860 một
người tên Đỗ Thủ Trừng dấy binh kéo
đánh phá thủ thành, Đô Hộ Sứ Lư Hộ bỏ
thành chạy.
10) Họ Khúc dấy nghiệp.
Năm 905 Độc Cô Tồn Thứ Sử Đường
khét tiếng gian ác khiến dân nổi loạn phải bỏ
chạy. Khúc Thừa Dụ một hào trưởng ở Hải
Dương chớp thời cơ, vào thành Đai La tự
xưng Tiết Độ Sứ. Nhà Đường buộc
phải công nhận. Đời Đường cuối thế
kỷ 9 ở Trung Hoa loạn lạc khắp nơi, sau loạn
An Lộc Sơn đến Hoàng Sào khiến Triều
Đ́nh suy yếu trầm trọng khó thể khống chế
được các thế lực địa phương khởi
nghĩa.
Năm 907 Dụ chết, con là Khúc
Hạo nối nghiệp đến năm 917 th́ băng hà.
Khúc Thừa Mỹ kế nghiệp được thêm 6
năm th́ bị chúa Nam Hán bắt.
11) Dương Diên Nghệ là
một hào trưởng ở Ái Châu, Thanh Hóa, và là một thuộc
tướng của Khúc Hạo. Để lung lạc, vua
Nam Hán Lưu Cung sắc phong Thứ Sử Ái Châu. Tuy nhiên
năm 931 Dương Diên Nghệ dẫn quân ra đánh
đuổi Lư Tiến của Nam Hán, đánh tan quân tiếp
viện và tự lập làm Tiết Độ Sứ.
Năm 937 Kiều Công Tiện, một
hào trưởng Phong Châu, nha tướng của
Dương Diên Nghệ, giết chủ tướng và lên
thay.
12) Ngô Quyền là một hào
trưởng con trai của Thứ Sử Ngô Mẫn ở
Hà Tây và con rể của Dương Diên Nghệ. Ngô Quyền
khởi binh giết Kiều Công Tiện. Chúa Nam Hán sai con là
Hoằng Thao đem quân sang cứu viện cho Kiều Công Tiện
th́ bị Ngô Quyền đánh tan ở sông Bạch Đằng
năm 938. Hoằng Thao tử trận.
Năm 939 Ngô Quyền xưng
Vương, đóng đô ở Cổ Loa dựng nên triều
Ngô, một vương triều chính thống đầu
tiên trong lịch sử trung đại Việt Nam, chấm
dứt nền Bắc thuộc đô hộ.
Dù bị Bắc thuộc trên 1000
năm người Việt Nam vẫn hoàn toàn đủ sức
đứng vững và đương đầu với các
cuộc tấn công của người Bắc để
tách riêng thành một cơi độc lập.
III) THỜI TỰ CHỦ
Năm 939 đến năm 1945
(1006 năm). Từ lúc Ngô Quyền giành được quyền
tự chủ độc lập cho đến năm 1945,
nước ta do nhiều triều đại kế tiếp
cầm quyền: Đinh Lê Lư Trần Hồ Lê Nguyễn,
Nguyễn. Trong thời gian trên có 2 sự kiện:
*1) Nhà Minh
đem quân sang diệt nhà Hồ và đô hộ ta từ
1407-1427. Lê Lợi khởi nghĩa ở Lam Sơn, Thanh Hóa,
sau 10 năm gian khổ, chém Liễu Thăng ở ải Chi
Lăng, đánh đuổi được quân Minh về
nước.
*2) Năm
1884 nhà Nguyễn kư ḥa Ước Patenôtre công nhận Pháp
đô hộ ta dưới danh nghĩa bảo hộ Triều
Đ́nh Huế cho đến 1945 th́ Pháp bị Nhật lật
đổ. Nước ta thu hồi lại độc lập
tự chủ.
Nhận xét: Đối chiếu
Quân Chủ Chuyên Chế và Vô Sản Chuyên Chính (CSVN).
*a) Cả hai
đều là những chế độ độc tài, tuy
nhiên chế độ vua chúa c̣n có tính người, chế
độ CS không có tính người. CSVN c̣n quá nhiều dă
tính hoang thú. Họ chưa thích ứng, không hội nhập
được với nền văn minh tiên tiến dân
chủ, tự do – b́nh đẳng - bác ái của hậu bán
thế kỷ 20 và khởi đầu thế kỷ 21. Chế
độ dă thú của họ đă xua đuổi cả
triệu dân miền Bắc hoảng hốt di cư vào Nam
năm 1954 và triệu rưỡi nhân dân miền Nam chạy
tán loạn ra biển cả vượt biên năm 1975. Hai sự
kiện này là độc nhất vô nhị từ cổ chí
kim. Họ thiết lập những trại tù cải tạo
với những lũ quản giáo đầu óc chứa
đầy hận thù nhân dân ngụy miền Nam. Hiện tại
nhiều chục năm sau CSVN vẫn duy tŕ hoặc tái lập
các trại tù cải tạo các thế lực thù địch
đ̣i hỏi nhân quyền, dân chủ.
Vua chúa có hôn quân có minh quân, lănh
đạo CSVN ác ôn, thi đua tham nhũng cá mè một lứa,
rập đúng một khuôn, học một bài bản.
*b) Dưới
chế độ vua chúa tự chủ trong nước không
có ṇng nọc giữ đuôi hoặc bất khuất.
Người dân có cơ hội thăng tiến đồng
đều ngang nhau. “Hoạn vô tài, hà hoạn vô vị”,
lo không có tài, lo ǵ không có chức. Các người có tài, các vị
xuất thân khoa bảng đều giữ những chức
vụ trọng yếu đầu triều, đầu xứ,
đầu tỉnh...
Dưới chế độ
chuyên chính vô sản của CS,
“Sức Đại Thánh Tề Thiên, không đảng
viên cũng bỏ”.
“Hồng hơn Chuyên, chớ
kể tài quá hải vượt biên.”
Đảng viên CS dù ngu kém cũng
lănh đạo, ăn trên ngồi trước. Tài giỏi
cho lắm lại bị canh chừng; một câu nói, một
hành động thẳng thắn vô t́nh lại bị nghi kỵ,
đố kỵ, trù dập .
Dưới chế độ cai
trị của CSVN, bít lối tiến thân của người
ngoại đảng, toàn dân xem như là những ṇng nọc
giữ đuôi trọn đời, không có cơ hội mọc
4 chân để thành cóc. Tuy nhiên theo luật tự nhiên ở
đâu có ṇng nọc giữ đuôi là ở đó nẩy
sinh các ṇng nọc bất khuất nhiều ít tùy theo truyền
thống dân tộc. Nhờ nguyên lư này mà nước ta sinh tồn.
Ở Việt Nam truyền thống kiên cường này
đă được thử thách và trui rèn trong quá tŕnh lịch
sử mấy ngàn năm. CSVN chớ lấy làm lạ v́ sao
chúng có các thế lực thù địch chế độ
càng ngày càng tăng và đến lúc cả toàn dân đều
là ṇng nọc bất khuất.
CSVN sẽ giết tất cả
để ở với nhau hay sao!
Chế độ của
chúng lư thuyết, lư tưởng cao xa tận đâu chưa
biết,
Chủ trương chánh sách
hay dở đúng đắn đến mấy chưa hay,
Công lao thành tích to
lớn nhường nào chưa rơ,
Tất cả đều là
đồ bỏ v́ lẽ điều thanh thiên bạch
nhật, chắc như đinh đóng cột là một
chế độ tham nhũng tất nhiên là một chế
độ xấu, phải loại trừ. Tham nhũng
triệt tiêu tất cả những ǵ dầu tốt đẹp
nhất cũng như nhanh chóng dẫn đến những hành vi xấu xa
nhất. Không có cách ǵ đặt tin tưởng vào miệng
lưỡi giảo hoạt của một tập đoàn
tham nhũng, mục nát toàn đảng gịi từ trong
xương gịi ra, mất lương tri, chỉ chăm
chú vun quén tư lợi, không từ bỏ xấu xa, tội
ác nào.
CSVN đă tự để dễ
dàng sa vào ṿng tham lam quá độ triển miên tức là
thiếu trầm trọng căn bản vững chắc về
đạo đức. Do chỉ một việc tham nhũng,
CSVN phạm đủ mọi tội ác. Cứ xem sự suy
thoái tuột dốc đạo đức ở xă hội
VN bây giờ mà CSVN đă gây ra th́ biết. Đó là điểm
đến của xà hội chủ nghĩa độc
hưởng thị trường mà chúng chủ
trương và “tham nhũng tẩu hỏa nhập ma” là con
đẻ đầu ḷng. Đạo đức cách mạng
CS là thế đó.
*c) Vua chúa phong kiến luôn có
chính sách “Chiêu hiền nạp sĩ” là lẽ tồn vong của nước.
Chuyện đời Xuân Thu. Quản Trọng
và Bảo Thúc Nha đều làm chính trị. Lúc đó nước
Tề rất loạn, các hoàng tử đều lánh nạn
sang các nước khác để chờ thời cơ. Quản
Trọng hộ tống hoàng tử Củ tới nước
Lỗ, c̣n Bao Thúc Nha hộ tống hoàng tử Tiểu Bạch
tới nước Lă. Không lâu nước Tề bạo loạn,
nhà vua bị giết, nhà nước không có vua. Các hoàng tử
Củ và Tiểu Bạch được tin liền lên
đường về nước để cướp
ngôi. Khi hai đoàn gặp nhau trên đường, Quản
Trọng muốn để hoàng tử Củ làm vua nên
đă bắn một phát tên đúng vào đai áo Tiểu Bạch,
Tiểu Bạch giả chết rồi vào kinh đô trước,
làm vua c̣n được gọi là Tề Hoàn Công. Khi lên làm vua, Tề
Hoàn Công liền bảo nước Lỗ giết hoàng tử
Củ và bắt giam Quản Trọng. Tề Hoàn Công muốn
Bao Thúc Nha làm thừa tướng, giúp ông quản lư đất
nước. Bao Thúc Nha cho rằng ḿnh không có năng lực
làm thừa tướng. Ông dốc sức tiến cử Quản
Trọng đang bị giam ở nước Lỗ. Tề
Hoàn Công nói rằng: "Người này bắn ta một
tên, mối thù này ta chưa quên, mũi tên ta vẫn c̣n giữ,
làm sao có thể dùng hắn được? Đợi hắn
về đây, ta sẽ xé hắn ra trăm ngh́n mảnh."
Bào Thúc Nha đáp "Dĩ nhiên v́ công tử Củ, ông ta
đă bắn bệ hạ, bây giờ nếu bệ hạ
trọng dụng ông, ông sẽ v́ bệ hạ mà đem mũi
tên đó bắn cả thiên hạ!"
Tề Hoàn Công rất khâm phục Quản
Trọng, hơn nữa ông c̣n rất thẳng thắn, ông
nói với Quản Trọng rằng: "Trẫm có tật
hơi thích nữ sắc, điều này có tai hại ǵ
đối với quốc gia không?" Quản Trọng trả
lời: "Không, ham mê nữ sắc không gây tai hại ǵ
cho quốc gia, không nghe lời khuyên của những bậc
thánh hiền mới có hại cho quốc gia và thiên hạ."
Ông nói cũng đúng, nếu một vị quốc
vương không có khuyết điểm ǵ, th́ sẽ
không dùng người tốt, quốc vương điều
ǵ cũng biết, mọi người sẽ không c̣n việc
ǵ để làm nữa!
Quản Trọng (Quản di Ngô) là một
chính tri, kinh tế gia, nhà quân sự và nhà tư tưởng
Trung Quốc đời Xuân Thu. Tề Hoàn Công phong ông làm Tể
Tướng năm 685 TCN. Khi ông làm Tể Tướng
nước Tề trở thành nước hùng mạnh nhất
và Tề Hoàn Công là vua chư hầu nhà Châu xưng “bá” lần
đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc.
Quản Trọng là người đă nói
câu : “Lợi một năm trồng lúa, mười
năm trồng cây, trăm năm trồng người”.
Ông cũng được tôn là thần Bạch Mi, tổ
sư nghề đĩ điếm v́ ông cho lập các Nữ
Lư (nhà điếm) và các khách làng chơi nộp thuế
làm giàu cho công quỹ.
Khương Tử Nha, tam kiệt
Trương Lương, Tiêu Hà, Hàn Tín, Khổng Minh (tam cố
mao lư), Nguyễn Trăi, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Nguyễn
Thiếp, Đào Duy Từ là những bậc kỳ tài
xuất chúng giúp vua trị nước. Lưu Bang (Hán Cao Tổ)
xuất thân và tài cán tầm thường, ít học lấy
được thiên hạ nhờ lắng nghe các ư kiến.
Hạng Vũ uy danh lẫm liệt nhưng có tính quyết
đoán chẳng nghe ai, rút cuộc làm mất thiên hạ.
Vua Tôi đời xưa th́ vậy,
CSVN đời nay là một lũ ngông cuồng phách lối,
cóc ngồi đáy giếng coi trời bằng vung, tối kỵ
nhất là chiêu hiền đăi sĩ.
Vơ học thiên hạ bao la, với
chỉ một số chiêu thức vơ công Mác Lê ma giáo quái dị,
chúng tự xưng minh chủ vơ lâm, ‘tróc hiền diệt sĩ’,
hiệu lệnh thiên hạ.
CS hạ thấp mọi
triều đại và nhân vật lịch sử đi
trước ḿnh, mặt khác đề cao các lănh tụ Cộng
sản như là những con người ưu việt,
có đủ mọi đức tính cao quư, tài năng trổi
vượt, đáng gọi là những vị thần thánh mới,
những đấng cứu thế mới. Điều
này đă xảy ra từ Đông sang Tây với Lênin, Stalin ở
Liên Xô, Titô ở Nam Tư, Kim Nhật Thành ở Bắc Hàn,
Mao Trạch Đông ở Trung Quốc, Fidel Castro ở Cuba,
Hồ Chí Minh ở Việt Nam. Lịch sử đă cho thấy
bọn đó thực ra là những con người nham hiểm,
tàn ác, có vô số sai lầm khuyết điểm và
đă đẩy đưa dân tộc của họ đến
những thảm cảnh, tai họa khôn lường.
Riêng ở VN Cộng Sản
có kế hoạch đưa độc xà HCM vào thờ phụng
tại mọi cơ sở tôn giáo trong nước, đ́nh
chùa, thánh đường... nhằm làm ô uế sự tôn
nghiêm trong chiến dịch ngầm diệt trừ tín
ngưỡng, chỉ c̣n lại Mác Lê độc tôn.
Lại c̣n chuyện đời Chiến
Quốc: “Vua Tôi Bàn Việc“. Vũ Hầu nước Ngụy
cùng với quần thần bàn việc, việc ǵ vua bàn cũng
phải, quần thần không ai giỏi bằng.
Lúc lui chầu, Ngụy Hầu ra
dáng hớn hở lắm. Ngô Khởi bèn tiến lên nói:
--Cận thần đă ai đem
câu chuyện Sở Trang Vương nói cho nhà vua nghe
chưa?
Vũ Hầu hỏi : --Câu chuyện
Sở Trang Vương thế nào?
Ngô Khởi thưa: --Khi Sở
Trang Vương mà bàn việc phải hơn quần thần,
th́ lúc lui chầu lo lắm. Có người hỏi: “Sao
vua lại lo?“ –Sở Trang Vương nói: “Ta bàn
việc mà quần thần không bằng được ta,
cho nên ta lo. Cổ nhân có câu: “Các vua chư hầu ai có thầy
giỏi, th́ làm được vương; ai có bạn giỏi
th́ làm được bá; ai có người quyết đoán
cho mọi việc ngờ vực, th́ c̣n nước, ai
bàn việc không c̣n ai bằng ḿnh, th́ mất nước“.
Ta nghĩ ngu như ta mà quần thần cũng không ai bằng
th́ nước ta có nhẽ mất mất. Bởi thế ta
lo...“
Ấy cũng một việc
giống nhau, Sở Trang Vương th́ lo mà nhà vua
th́ mừng.
Vũ Hầu nghe nói áy náy vái tạ
và nói rằng:
--Giời sai nhà thầy đến
bảo cái lỗi cho ta.
Tuân Tử.
(Ngô Khởi (440-381 TCN) là người
nước Vệ. Ông là một nhà quân sự nổi tiếng,
nhà chính trị, nhà cải cách lớn thời Chiến Quốc.
Khi ông nắm giữ quyền ở nước nào (Lỗ,
Ngụy, Sở) là nước đó trở nên cường
thịnh, mở mang bờ cơi, các nước khác không dám
đến xâm lược. Bộ binh pháp Ngô Khởi gần
như có thể so sánh ngang với binh pháp Tôn Tử).
Lời bàn ...nếu quần
thần không có ai hơn ḿnh cả, th́ là bọn a dua ăn hại
c̣n mong cậy ǵ được mà chẳng đáng lo...Chuyện
này cũng giống câu trong “Quốc Sách“ có nói: “Đế
giả cùng ở với thầy, vương giả cùng ở
với bạn, bá giả cùng ở với bầy tôi, vua
vong quốc th́ cùng ở với hạng đầy tớ“.
(Cổ Học Tinh Hoa).
CSVN th́ sẽ bắt tội Ngô Khởi,
v́ phê b́nh châm biếm lănh đạo, báng bổ chế độ,
như thế rơ ràng là tay sai thế lực thù địch
phản động âm mưu lật đổ Nhà Nước
của Nhân Dân. “Có tịch mới hay nhúc nhích“, ấy cũng
một việc giống nhau mà Ngụy Hầu tiếp thu,
CSVN giam tù. Cứ xem những nước dân chủ trên thế
giới không đâu có thế lực thù địch chế
độ th́ biết...v́ “thuốc đắng đả
tật”, người ta chịu tiếp thu, không giam tù.
Kinh Tế Thị Trường là người dân muốn có
các ư kiến đa dạng để chọn lựa. “Nói
phải củ cải cũng nghe”, CSVN c̣n kém xa cả củ
cải và đương nhiên thua xa các vua chúa thời
xưa.
“Cá không ăn muối cá ươn,
Đảng (CSVN) cưỡng trăm họ trăm
đường Đảng hư”.
CS độc tôn chẳng coi
ai ra ǵ, không có thầy, chẳng có bạn, chỉ chọn
cùng ở với hạng đầy tớ, họa vong
quốc tất yếu.
Lê bá Vận
Những con ṇng nọc Thạch
Phá Thiên và Chính Sử.
Phần 1: Nam Quốc Sơn
Hà. Phần 2: Thời Phong Kiến.
Sẽ tiếp tục
đăng 2 phần sau:
Phần 3: Thời Pháp thuộc.
Phần 4: Xă hội chủ nghĩa.
Chuyện
những con ṇng nọc hai chân gồm 4 bài:
1 : Trê Cóc Hoàng Sa. “Cóc chúa sáu chân” (đă đăng bấm đây)
2 : Con Hồ
cháu Bác. “Ṇng nọc 2 chân” (đă
đăng bấm
đây)
3 : Con Hồng
cháu Lạc. “Ṇng nọc bất khuất” (phiá trên p1-2)
4 : Thiên ngoại
hữu thiên. “Tri kỷ tri bỉ” (đón xem)
<< trang trước
<< trang chủ