CHUYỆN TÌNH TÔI KỂ

 

Tâm tình cùng bạn nữ

 

“Em tan trường về… anh theo Ngọ về…” Bài hát tôi đã được nghe đi nghe lại nhiều lần với giọng ca của một chị sinh viên trong ký túc xá hồi còn học ở Huế. Tưởng chuyện đó chỉ xảy ra ở VN, nào ngờ ở cái thành phố làm ăn của xứ lá phong, cũng có anh chàng theo Ngọ về trên một con phố bận rộn của Toronto, mà Hoàng thị là tôi, còn anh theo Ngọ về là một chàng trai mắt xanh mũi lõ.

 

Sau buổi học cuối của khóa Medical Terminology vào ngày thứ Bảy, tôi rẽ phải đi bộ đến subway, bỗng nghe tiếng người tiến gần phía sau, tôi tránh đường và quay lại nhìn, thì ra đó là anh chàng Tom trong lớp thường đi về ngược chiều với tôi. Chàng nở nụ cười rất thân thiện và tiến bước song song với tôi, nếu ở tuổi teens thì hôm nay tôi sẽ ngẩn ngơ với nụ cười đó rồi.

Tôi hỏi: “Sao hôm nay lại đi đường này?” Chàng trả lời nhanh chóng: “Tôi muốn đưa cô em về.” Tôi bất ngờ với câu trả lời ấy nhưng cũng đáp lại ngay: “Thật à”, rồi im lặng bước đi, chỉ sau mấy phút chúng tôi đã đứng trước trạm subway.

Tôi quay qua bảo: “Cám ơn anh, bây giờ tôi đi về một mình được rồi, tôi phải ghé chợ mua thức ăn cho con”.Tom hỏi: “Có con hả?” Tôi đáp lại: “Ừ, hai đứa”. Chàng ân cần bảo: “Vậy thì để tôi đi theo xách đồ về dùm.” Cả hai bước vội vào toa tàu về phía West đang dừng trước mặt, chàng ngồi tán tỉnh được một hồi, tôi bảo: “Tôi sẽ xuống trạm kế tiếp và muốn đi một mình cho nhanh, hai đứa con tôi đang chờ ở nhà.”

Chàng như dò hỏi: “Có bố ở nhà với chúng phải không?” Tôi lắc đầu bảo: “Không có bố”

Con tàu bỗng chậm lại để dừng, tôi đứng lên. Chàng vội lấy viết ghi số phone của tôi lên lòng bàn tay trước khi tôi bước ra sân ga. Thật ra Tom là người bạn dễ mến trong lớp với khuôn mặt sáng sủa và điềm tĩnh, mẹ anh ta là một bác sĩ tâm thần trên một đất nước cộng sản ở châu Âu, bà cùng đi học chung lớp để mong làm thư ký cho văn phòng bác sĩ, còn Tom muốn học ngành physiotherapy.

 

Tối hôm đó Tom gọi và chúng tôi nói chuyện khá lâu. Cả hai bên đều là di dân mới tới không nhiều bạn bè nên chúng tôi muốn kết bạn để thêm tai thêm mắt, có người tâm sự chia xẻ vui buồn và thêm cơ hội cho chúng tôi nói tiếng Anh.

 

Sau ba tháng quen nhau, tôi nói tiếng Anh khá trôi chảy về những đề tài khác nhau, và cuốn tự điển bỏ túi của tôi bắt đầu tả tơi vì mỗi lần nói chuyện một tay cầm phone một tay tra tự điển nên tôi học được nhiều từ nhanh chóng. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện, ngay cả chuyện chiến tranh VN chàng cũng biết.

 

Tom đến Toronto trước tôi hai năm và phải đi làm ngay; chàng xin được việc làm quản lý phòng gym và hồ bơi trong khách sạn sang trọng ở downtown. Chúng tôi không có thì giờ rảnh trùng nhau nên những ngày được nghỉ học chàng thường rủ rê tôi đến chỗ chàng làm việc để gặp gỡ, tha hồ mà tập luyện, bơi lội,… vì buổi sáng ít khách. Lần đầu tới khách sạn, Tom hỏi tôi muốn bơi không? Tôi bảo không có đồ tắm, muốn tập thể dục không? Tôi bảo tôi làm việc chân tay đủ rồi, lúc đi ngang qua cái máy tanning tôi hỏi máy gì, chàng hỏi muốn thử tanning không, thấy cái nầy là lạ tôi chưa biết nên gật đầu, chàng bảo tôi chuẩn bị vào nằm trong máy, chàng vào trong kiếm cái che mắt cho tôi. Tôi đứng nhìn cái máy không dám vào, một lúc sau Tom bước ra hỏi: “Uả, cô em chưa xong hả?”Tôi bảo xong rồi nhưng không dám vào nằm một mình. Tom bảo cô em phải cởi áo quần ra, vào nằm trong máy và che mắt lại để bảo vệ mắt. Tôi hỏi Tom: “Vậy là tôi nằm trần truồng trong cái hộp đó, mắt tôi bị che lại không thấy gì hết, còn anh thì thấy hết hả, thôi tôi không muốn nữa, màu da tôi đủ đen rồi”. Tom mỉm cười bảo: “Chứ mặc áo quần thì da cô em đâu có tan được.” Tôi lắc đầu đáp lại: “No, thank you”, rồi bước ra xin một chai nước uống, ngồi đeo kính mát ngửa lưng trên cái balcony đẹp đẽ để nghe nhạc và ngắm nhìn thành phố hoa lệ. Tom trong quần short trắng, áo golf xanh bước ra ngồi cạnh tôi trong lúc rảnh rỗi, chàng mang cho tôi mấy miếng chocolat và thường ghẹo: “Nhìn giống như bà triệu phú đi nghỉ hè.” Hai đứa cùng khoái chí nhìn nhau mỉm cười. Đến trưa trưa tôi cáo từ đi về, chàng phải làm việc, còn tôi phải học bài, chợ búa cơm nước giặt giũ trước khi con tôi đi học về để có thì giờ với chúng.

 

Khi được đi học Anh văn tập trung, tôi không còn thì giờ gặp chàng nữa, vì Tom nghỉ hai ngày giữa tuần để làm cuối tuần. Hôm đó tôi đem đồ ăn trưa với hai lát bánh mì kẹp bơ đậu phụng và bi đông nước lạnh ra ngồi ở lobby, bỗng nhìn qua góc phòng thấy chàng đứng ở đó, tôi rất ngạc nhiên. Tom liền bảo: “Hôm nay tôi muốn đãi cô em một bữa ăn trưa ngoài phố”. Vậy là tôi dẹp ngay miếng bánh mì khô khan vào xách tay rồi theo chàng ra tiệm phở gần đó gọi phở gà tô lớn, đang đói mà mùi thơm của phở nóng quá hấp dẫn, hai đứa cắm đầu ăn hết còn ngồi húp nước chẳng ý tứ gì, ăn xong ngẩng đầu lên nhìn nhau và nhìn hai cái tô trống không. Lúc trở về gặp phải bà cô Vera thấy chàng đang ôm vai tôi chia tay trước cổng trường. Vậy là bà theo tôi nói nhỏ bà muốn gặp tôi sau giờ học để nói chuyện. Tôi đoán bà ngại tôi bị thằng tây dụ dỗ. Tan học tôi trở lại lớp, bà vô đề ngay bảo trong thành phố này thì nhất định đừng bao giờ cho ai mượn tiền. Tôi nói tôi không có tiền, tôi đến xứ sở nầy với hai bàn tay trắng. Bà bảo có nhiều trường hợp học viên ở đây bị dụ nên tôi khuyên cô phải thận trọng khi quan hệ với đàn ông ở đây để khỏi bị tổn thương, có nhiều ông đã có vợ con bên nước họ rồi qua đây ăn ở với những phụ nữ khác, đến lúc vợ con qua thì họ mất hút đổi luôn số phone, nhiều ông thì yêu đương ở đây mà về bên nước họ cưới vợ. Cô nên cảnh giác và tỉnh táo, đừng mù quáng tin theo lời đường mật.

 

Tôi đáp lại bằng lời cám ơn và bảo chúng tôi chỉ là bạn, tôi biết cha mẹ của chàng. Bà cô Vera chưa tin lắm, bà hỏi tôi có biết thân thế sự nghiệp của chàng không? Tôi kể bà nghe những gì tôi biết về chàng, Tom đến từ thủ đô của xứ sở hoa hồng, sau khi tốt nghiệp ngành computer, chàng làm cho nhà nước và được gởi đi tu nghiệp ở Hy Lạp. Chàng chán ngấy với chế độ CS nên khi đến hạn trở về chàng đã xin tị nạn ở lại để làm giấy tờ định cư ở Toronto. Chàng phải chờ đợi sự điều tra và duyệt xét của Canada trong sáu năm trời. Trong thời gian nầy chàng làm đủ nghề lao động chân tay để sinh sống, thường là theo phụ cho ông hàng xóm có chiếc truck đi dọn nhà. Khi nghe tin chàng đến được Toronto, cha mẹ chàng đã bỏ hết sự nghiệp qua thăm đứa con duy nhất, và xin hưởng quy chế tỵ nạn ở đây. Nghe xong bà cô Vera gật đầu bảo dù sao cô cũng cần cẩn thận về tiền bạc cũng như về tình cảm để khỏi đau lòng về sau. Tôi rất biết ơn những lời dặn dò của bà Vera, bà đã làm hơn công việc dạy học của bà để giúp những người học viên mới đến ngơ ngác như tôi.

 

Từ lúc có chàng làm bạn tôi vui hơn, có chuyện gì bực bội tối đến gọi nhau chit chat có người nghe. Chúng tôi vừa trải qua bao gian khó hằng mấy năm trời để thoát khỏi chế độ CS, đến vùng đất hứa mưu sinh nên thông hiểu nhau hơn. Chàng thì ít chuyện hơn tôi, chỉ lâu lâu than phiền ba mẹ chàng sống cô lập, hay càu nhàu. Vậy là chàng đem số tiền dành dụm được để đặt cọc lấy chiếc xe ice cream cho ba mẹ lái quanh xóm vừa làm tiền vừa vui với mấy đứa trẻ con, chàng còn ghi danh cho cha mẹ đi học mấy khóa giải khuây trong cộng đồng. Gặp ngày thứ Bảy chàng đổi được ca đến thăm tôi, tôi gởi con cho bà hàng xóm đang ngồi chơi với những đứa con của bà, rồi hai đứa xuống bờ hồ gần nhà hóng mát. Chúng tôi xa quê hương lập nghiệp với gánh nặng trên vai, chàng là cha mẹ còn tôi là con cái, muốn hẹn hò cũng khó vì không tiền bạc, không thì giờ, không một chỗ riêng tư. Hôm nay là ngày chúng tôi có chút không gian thoải mái bên nhau, bờ hồ mát mẻ, vắng vẻ trong một ngày hè. Chúng tôi ngồi ở bàn pinic dưới bóng cây, bầu trời trong xanh, gió mát rười ruợi, vậy mà có thư giãn gì đâu, đầu óc mỗi đứa còn lo toan nhiều chuyện cho những ngày tiếp đến, chúng tôi đang bàn tính chuyện trở lại trường để kiếm một nghề nghiệp vững chắc.

 

Khi bóng cây lùi dần về phía sau, chúng tôi đứng dậy dạo quanh hồ, những cây liễu rũ lao xao trong gió bao quanh với những bãi cỏ xanh tươi tốt, những con sóng vỗ nhẹ nhàng trên những phiến đá thoai thoải chen lẫn với những cây hoa tím mọc trên bờ dốc, và những ngọn gió mang hơi mát từ mặt hồ thoang thoảng,… chúng tôi như lạc tới động hoa vàng, xa hẳn với cảnh ồn ào náo nhiệt của thành phố, và lòng người cũng đang lắng xuống. Bấy giờ thì cái ranh giới giữa tình bạn và tình yêu chỉ còn là sợi tóc, tôi nghĩ tôi đủ chín chắn để giữ cái ranh giới ấy, nhưng tôi đã lầm. Trong khung cảnh vắng vẻ và lãng mạn ấy làm sao hai đứa có thể cưỡng lại lực hấp dẫn mạnh mẽ của âm dương như lốc xoáy cuốn hút vào nhau, tôi không ngờ nó mạnh đến thế, đến nỗi tôi quên hết lời dặn dò của bà cô Vera và quên cả nỗi đau của mối tình đầu, tôi đưa tay gentleman đã sẵn sàng nắm lấy, chàng dừng lại nhìn vào mắt của tôi để đọc tín hiệu, rồi những nụ hôn nồng nàn chúng tôi đã trao nhau, trong khoảnh khắc đầu óc tôi quay tít vào một vũ trụ hoàn toàn khác hẳn, không còn biết tới thế giới của hiện thực, còn chàng quá sung sướng ôm gọn cái eo thắt lưng buộc bụng của tôi quay quanh mấy vòng. Tôi đã cảm nhận được một tình yêu rất chân thành nhưng không hứa hẹn, chỉ là ngọn gió mát trong buổi trưa hè hay cơn mưa giông trong ngày nắng hạn. Hình như con chíp của bà Vera đưa vào bộ não của tôi có tác dụng, trái tim của tôi đã được set up để làm lại cuộc đời dang dở của tôi trong xã hội mới, lần nầy tôi không ngây thơ yêu mù quáng như lần đầu, tôi biết được giới hạn của quan hệ tình cảm. Bỗng sực nhớ tới con, tôi đẩy nhẹ vòng tay của chàng ra vì bổn phận đang chờ đợi, tôi phải về đón con, đã quá giờ hứa hẹn từ lâu.

 

Tuần lễ kế tiếp tôi cúp cua vào ngày nghỉ của chàng để chúng tôi có thể gặp nhau. Khi hai đứa nhỏ vừa rời nhà để đến trường gần bên cạnh thì Tom lái chiếc Toyota cũ mà chàng mới tậu được đến thăm tôi, chàng khoe mới học xong lớp sửa xe căn bản ban đêm để tự sửa xe ở nhà. Tôi mới lấy bằng lái xe nhưng không có xe để thực hành. Tom đưa chìa khóa cho tôi bảo tôi lái, chàng sẽ ngồi bên cạnh. Tôi lo sợ không có thắng phụ, nhưng nhìn khuôn mặt đầy tin tưởng của chàng tôi thấy an tâm cầm chìa khóa nổ xe, đầu óc tập trung hết mình, tôi lái quanh khoảng mười lăm phút, Tom bảo thả chàng xuống chờ tôi ở góc đường để tôi tự lái, tôi cảm thấy rất tự hào, lái xe được một mình có nghĩa là chân trời tự do của tôi đang mở rộng. Sau một hồi một mình một ngựa tôi ghé lại rước chàng và chúng tôi đến chỗ bờ hồ hôm nọ, cũng trong quang cảnh ấy nhưng hôm nay trời không nóng lắm, hai đứa dạo quanh trên con đường mòn mộng mơ ấy cho đến khi mặt trời lên cao hơn, chúng tôi trở về căn hộ. Lần đầu tiên chúng tôi có được một không gian riêng tư dưới một mái che, và sau gần mười năm không chồng, tôi trải nghiệm một cảm giác rất ngọt ngào với người bạn khác màu da trên quê hương mới. Chiều hôm sau, chàng đến gặp hai đứa con của tôi, chúng vô tư cười nói với chàng làm tôi vui theo nhưng trong lòng cảm thấy bâng khuâng vì những data trong computer sinh học cho tôi biết chàng sẽ không là người cha kế của chúng.

 

Từ đó chúng tôi thường tìm cách sắp xếp để gặp gỡ nhau vào ngày thứ Bảy vui chơi trong những lễ hội mùa hè, những màn trình diễn đường phố, và những con đường đông nghịt của phố chính, tất cả đều free. Có những lúc chúng tôi thả bộ trên đường Young ngắm nhìn dòng người đủ màu da và sắc tộc, có người còn mặc quốc phục riêng rất thú vị, tất cả làm tôi quen dần với nếp sống đa văn hoá ở đây. Tôi nhớ lần đầu hẹn hò downtown, tôi lục lọi trong mớ đồ second hand cố tìm ra một bộ đồ khá tân thời diện vào để không quá quê mùa ở chốn đô hội. Tôi mặc short trắng, áo thun vàng, giày bata, mang kính thời trang, và tóc xoắn cột cao. Trước khi đi tôi gọi chàng từ phía North và tôi từ phía West, bảo tôi mặc áo vàng và chàng bảo sẽ mặc áo xanh để dễ tìm nhau ở ngã tư trung tâm thành phố. Đến nơi đông đúc có bao nhiêu cô mặc áo vàng đậm nhạt khác nhau, chàng đang ngơ ngác cố tìm con nhà quê áo vàng, thì bà triệu phú đã đến bên cạnh chàng áo xanh. Rồi mùa thu đến những lần hẹn hò trong công viên lá vàng lá đỏ của thành phố rất vắng vẻ và thơ mộng, chúng tôi ngồi bên nhau có khi không nói một lời nào cũng đủ làm quên đi những nhọc nhằn của công việc và những đắng cay của di dân mới tới. Chàng thường đưa cánh tay bảo tôi dựa vào đó thay cho những thanh gỗ vô tri vô giác.

 

Khóa học Anh văn đã chấm dứt, tôi tiếp tục nhận tiền trợ cấp tối thiểu, và mượn “loan” để học ngành nursing vào niên học tới, còn Tom vẫn phải đi làm để tự nuôi thân và giúp đỡ mẹ cha chưa được vào diện thường trú. Một hôm không kịp bắt phone của chàng, tôi gọi lại mấy phút sau thì gặp mẹ chàng trên phone bảo chàng vừa rời khỏi nhà với một giọng nói không vui rồi gác máy ngay nghe rất nặng nề, tôi biết có chuyện gì không ổn.

 

Lần sau gặp chàng trong khuôn mặt bơ phờ xanh tái, tôi gạn hỏi mới biết mẹ chàng từ lúc đến đây thấy con trai mình chỉ còn vài ba cái xuân xanh nữa là tới tuổi bất hoặc mà vẫn đi về một mình nên bà đã bỏ công tìm kiếm vợ cho chàng, bà đã sắp đặt cho chàng gặp gỡ người con gái của bạn bà, và cô nầy đang làm thủ tục giấy tờ đến thăm Toronto trong nay mai. Khi biết được chuyện, Tom bảo với mẹ là chàng đã có người yêu nên bà làm rất căng với chàng mấy hôm nay. Mặt Tom thoáng buồn nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Chuyện yêu thương là quyết định của tôi, xin cô em đừng suy nghĩ gì về chuyện của mẹ tôi.” Nghe vậy tôi ngồi yên suy nghĩ một hồi, tôi buồn nhưng không ngạc nhiên lắm vì lời dặn dò của bà Vera vẫn còn văng vẳng bên tai. Hồi đó suy nghĩ của tôi còn hạn hẹp nên tôi thấy ý kiến của bà mẹ hoàn toàn có lý. Tôi không dám lấy đi sự hy sinh và ước mơ làm grandma của bà, vì tôi cũng là người mẹ, và bà mẹ mong muốn những điều êm ấm cho đứa con duy nhất là điều dễ hiểu. Từ một đất nước ở Âu châu bà rời bỏ quê hương và nhà cửa ổn định ở tuổi hưu trí để giúp đứa con trai xây dựng cuộc sống mới, cũng như tôi đang làm cho hai đứa con nhỏ của tôi.

 

Hôm đó chúng tôi ngồi trong ghế đá công viên nói chuyện khá lâu cho đến khi sắp tới giờ đón con, tôi nghĩ chúng tôi nên xa nhau càng sớm càng tốt để khỏi gây nhiều phiền hà cho cả ba bên, chỉ cần rút con bài yêu đương lãng mạn ra khỏi ván bài là mọi người đều được yên ổn và thuận lợi kể cả tôi. Yêu đương là một thứ quá xa xỉ cho những người trắng tay mới tới thành phố này như tôi, nhưng khi có học vấn, có việc làm, có tiền vô ra thì tôi không còn tìm đâu ra cái cảm xúc đó nữa.

Tôi là người đưa ra lời cuối vì tôi mạnh mẽ hơn sau một lần tan vỡ, tôi can đảm nói: “Có lẽ việc làm của mẹ anh đúng, xin anh đừng chần chờ khi cơ hội đến, còn tôi sẽ cố gắng lấy bằng RN để nuôi con ăn học, như vậy có phải yên ổn cả ba bên không?” Tom đáp lại: “Vậy là cô em không quan tâm gì tới cảm xúc của tôi. Lần đầu tiên tôi biết yêu đương, đi đâu làm gì tôi cũng nghĩ tới một bóng hình, nó dính cứng trong đầu tôi rồi làm sao lấy ra?” Không hiểu sao tôi cảm thấy sung sướng khi nghe chàng nói thế. Tôi có nhớ đến lời dặn dò của bà cô Vera về những lời đường mật, nhưng cả đầu óc lẫn cảm tính của tôi đều cho biết đó là lời nói thật từ trái tim. Sau một hồi im lặng, tôi đan tay vào bàn tay của chàng đáp lại: “Từ từ anh sẽ quên thôi, tôi tin mẹ anh đã chọn đúng người cho anh.” Tuy tỉnh táo nói vậy nhưng trong cổ tôi đã mắc nghẹn hồi nào, tôi không thốt ra được hai chữ cuối cùng, và Tom thì ôm đầu bật khóc rồi hỏi tôi: “Cô em cũng theo phe của mẹ tôi sao?”

 

Tôi lấy lại bình tĩnh tiếp tục: “Anh nghĩ coi, chẳng lẽ chúng ta mãi yêu nhau ngoài trời, mà nếu tụi mình lấy nhau thì làm sao sống được với nhau, ba thế hệ, hai phương trời, tiền bạc thiếu thốn, cha mẹ anh phản đối, con cái tôi sẽ không đồng ý làm sao ở cho yên. Xin anh coi chuyện qua lại như là… hạt mưa mát cho tâm hồn phút giây rồi chợt tắt …” Tôi rưng rưng, đang cố giữ những giọt lệ rơi. Tom đưa tay ôm chặt bờ vai của tôi như cố giữ người yêu đang rơi vào khoảng vô định, rồi cất tiếng: “Cô em nói dễ quá, cô có hiểu cho lòng tôi đau lắm không. Làm sao tôi yêu một người mà phải lấy một người khác tôi chưa từng quen biết.” Tôi than thở theo: “Tôi cũng đau lắm chớ, tôi yêu một người mà chẳng lấy được người nào.” Tom còn cay đắng thêm: “Làm thế nào để quên được…” Tôi ương ngạnh bảo: “Đàn ông dễ quên hơn đàn bà.” Tom kéo vai tôi sát vào người chàng như đã hiểu được sự thiệt thòi của tôi nhiều hơn khi phải xa nhau.

 

Chúng tôi ra về bước đến chỗ đậu xe khá xa, băng qua những hàng cây to lớn dưới ánh chiều tàn đang đuổi theo bóng xế cuộc tình của chúng tôi, chung quanh tĩnh lặng không một bóng người. Hai sinh vật biết yêu thương dừng lại dưới tàng cây cổ thụ hôn nhau thật lâu, như trút hết tất cả yêu thương lẫn đau thương cho nhau, và tôi biết đó là lần cuối, dang díu thêm chỉ gây khổ đau và phiền muộn cho nhau. Cả hai chúng tôi phải tiếp tục những dự tính rất gần kề trong tương lai, không còn bao lâu nữa, cô gái kia sẽ đến, và tôi sẽ vào trường học chính quy. Chàng thả tôi xuống chỗ đón con. Tôi nhức nhối nhìn khuôn mặt đầy ưu tư của chàng buông thêm lời cuối cùng: “Tôi nghĩ từ nay chúng ta không nên nói chuyện với nhau nữa, như vậy anh và tôi dễ quên nhau hơn.” Tom liếc qua tôi đáp lại: “Nói dễ làm khó, để xem chúng ta có làm được không.” Tôi mở cửa xe bước ra, tim đau nhói không dám quay lại nhìn chàng với cái vẫy tay nhè nhẹ như mọi khi.

 

Tối hôm sau tiếng phone reo như thường lệ. Tôi biết chàng gọi nhưng lần nầy tôi sẽ không bắt. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để dứt bỏ mối tình đưa lại bao nỗi khó khăn và khó xử cho cả đôi bên. Tôi phải mạnh dạn làm lấy, chỉ có tôi mới có thể tự phá vỡ cái vòng lẩn quẩn của nghèo khó và khổ đau mà tôi đã quá thấm thía qua mối tình đầu. Tôi đứng nhìn cái phone reng, tay lăm le muốn nhấc, nhưng rồi lại thôi, tôi nắm chắc hai bàn tay, nhắm mắt thở thật sâu như cố giữ cái bánh xe đời tôi khỏi lăn vào con đường cũ. Tiếng phone ngưng, nước mắt đầm đìa tôi để tuôn trào những nuối tiếc lẫn thương đau. Những tiếng phone reo như xé lòng, tôi tiếc mối tình mong manh thì ít mà tiếc người bạn hiền thì nhiều, người bạn tâm đầu ý hiệp, luôn làm tôi tự tin trong mọi việc tôi làm, luôn sẵn sàng đưa bờ vai cho tôi tựa, luôn mỉm cười với tôi… Từ hai phương trời xa lạ chúng ta đã gặp nhau, tiếp sức cho nhau để tìm nguồn sống trên quê hương mới, nhưng tôi không thể lấy đi niềm ước mơ đơn sơ của bà mẹ, và cũng không thể là túp lều tranh với hai trái tim vàng trên xứ sở nầy. Chắc anh cũng biết nghèo là ra sao rồi, là không ai nghe tiếng nói của anh dù anh nói đúng, là bị người ta điều khiển cái bao tử để ép công, là bị người ta lấn lướt, ruồng bỏ không chút nương tay,… Hỏi những người nghèo mà xem, có cả trăm ngàn định nghĩa. Yêu anh, lỡ nghèo tôi chịu phần tôi, nhưng con tôi thì không phải chịu cái cảnh nghèo mà tôi đã mang chúng chạy trốn qua nửa vòng trái đất bên này trong gian nan và tủi hờn. Chúng ta rời bỏ quê hương thân yêu để tìm đến tự do, ấm no và hạnh phúc chứ không phải lập lại khổ đau, thiếu thốn, và hận thù.

 

Ba đêm liền tôi không bắt tiếng phone reng vào lúc chín giờ tối nữa, một sự quyết tâm tôi chưa từng biết đến. Qua hôm thứ tư chàng không gọi, tôi buồn nhưng cảm thấy an lòng. Chiều hôm sau đi học về thấy đèn message chớp. Nhấn nút, tôi lắng nghe: “Kam, whatever happens I always love you.” Dù gì đi nữa tôi vẫn luôn yêu em, ngắn gọn nghe cải lương nhưng tôi biết anh nói từ đáy lòng, đây là lần đầu và có lẽ lần cuối anh nói yêu tôi. Tôi biết. Không yêu sao anh nhìn tôi kiểu đó, không yêu sao anh lặn lội trong những ngày giá buốt lo cho mẹ con tôi đủ thức ăn, không yêu sao anh đưa xe cho con nhà quê lái một mình, không yêu sao với đồng lương ít ỏi anh vẫn chia xẻ với tôi những bữa ăn, có miếng ngon anh dành cho tôi, biết cái đẹp anh muốn tôi thưởng thức… Nước mắt tôi bỗng tuôn dài, tôi không nên khóc nhiều trên đất nước này, nhưng tôi phải để trôi đi những cảm xúc rất đau lòng của một tình yêu và tình bạn thắm thiết mới hôm qua, nay đã vụt khỏi tầm tay nhanh chóng. Tôi ngồi tự đôi co với chính mình, đã nói là bạn chứ đâu phải là bồ mà đem nhau ra tận bờ hồ hôn nhau cho rắc rối cuộc đời, có lẽ bà cô Vera nói đúng, yêu đương nhảm nhí sẽ khổ, nhưng không yêu anh thì tôi lỗ trăm phần, lỗ nhiều thứ…Tôi ngồi sững sờ như người mất hồn. Tiếng lục đục mở khóa của con tôi đi học về trước cửa, tôi bước vào trong rửa mặt, nhìn vào gương soi tôi đành an ủi một mình với cái triết lý hài hước của anh bạn đồng nghiệp hồi ở VN, cái gì đến thì nắm lấy, đi thì thả ra, đau thì ráng chiụ, rồì thì qua đi.

 

Hai tháng sau tôi bắt đầu bận rộn với học hành, trường lớp làm tôi quên dần chàng, chỉ có những ngày lễ khi con tôi vui chơi với bạn bè tôi mới có chút thì giờ nghĩ về chàng như một người bạn hoàn hảo, một người tình tuyệt vời, và một người ơn không chút oán hận. Tôi hiểu những gì tuyệt hảo thì không hiện hữu hoặc hiện hữu thì không lâu dài. Cám ơn anh đã biết lắng nghe, đã cho tôi thêm sức mạnh để xây dựng cuộc sống mới. Anh đã cho tôi làm bà triệu phú trong khách sạn xa hoa, cho tôi những buổi vui chơi trên đường phố nhộn nhịp, và những lúc hẹn hò ngắn ngủi thơ mộng trong thành phố bon chen. Cám ơn anh đã tin tưởng khả năng lái xe của tôi, bao lần anh giúp tôi dọn nhà, khiêng vác… Anh đã cho tôi biết vẫn còn những người đàn ông tốt trong đời, và nhất là những nụ hôn nồng nàn sưởi ấm lòng tôi trong suốt những năm tháng còn lại của tuổi xuân. Từ đó mai mối bạn bè gần xa đều trôi theo gió bụi, và giờ đây tôi đã sẵn sàng bước vào quỹ đạo của sự bận rộn đến chóng mặt với trường lớp, công việc, và nuôi dạy con cái.

 

Mười hai năm sau…

 

…Tình cờ tôi gặp lại chàng trong một siêu thị gần nhà, chàng cầm chùm nho bỏ vào giỏ tôi trong lúc tôi đang chọn táo, tôi nhìn ra càu nhàu “Hey, đó là giỏ của tôi mà”. Tôi không nhận ra Tom lúc đầu vì khuôn mặt chàng với hàm râu lún phún không còn nhẵn nhụi như xưa và mái tóc bắt đầu điểm sương, chỉ khi chàng mỉm cười và bảo “Tôi mua tặng cô đó!”. Làm sao tôi quên được nụ cười ấy. Tôi lên tiếng hỏi: “Tom?” Chàng trả lời: “Yaa”.

Cả hai tiến tới định ôm lấy nhau nhưng khi kịp thấy chiếc nhẫn cưới trên tay, tôi lùi lại hỏi: “Are you married ?”

Vẫn nụ cười ấy Tom trả lời: “Ya, how about you?” Tôi đưa bàn tay ra thay cho câu trả lời, rồi cả hai bước vào góc vắng. Chúng tôi như hai người bạn cũ vui mừng gặp lại.

Chàng hỏi: “Are you a RN?” Tôi tự hào đáp lại: “Yes”. Với nụ cười thật tươi sáng, chàng chúc mừng tôi “Congratulation”.

 

Tôi biết mẹ chàng đã mất cách đây mấy năm sau một thời gian bồng bế cháu nội, thỏa mãn được niềm mơ ước của bà, con trai đang tuổi lên mười, bố chàng là một kỹ sư cơ khí về hưu nay ở nhà làm đồ chơi với cháu nội, chàng tậu được ngôi nhà nhỏ ở phía East khi con ra đời, và vợ chồng cùng nhau mua franchise của cafe Tim Horton gần đó. Tôi mừng cho chàng bằng chữ “Perfect” và một thứ ngôn ngữ đường phố ngắn gọn “cool”. Thế là chàng có con thơ để bồng bế, mái ấm để trở về, hiếu nghĩa với mẹ cha vuông tròn. Còn tôi dấn thân vào phục vụ cộng đồng của những người đã đến đây trong gian nan vất vả để xây dựng thành phố Toronto trên đất nước đang cưu mang mẹ con tôi, và dĩ nhiên tôi không còn nghèo nữa. Chúng tôi mỗi đứa đã tìm được hạnh phúc của riêng mình.

 

Chàng bảo luôn mong muốn được gặp lại tôi một lần để xem tôi ra sao vì khi xa nhau tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng những lý lẽ và quyết tâm mãnh liệt của tôi khiến chàng phải lùi bước. Khi mua nhà và có con chàng muốn báo tôi biết để cùng chia vui nhưng số phone của tôi đã đổi. Cách đây mấy tháng, khi ngừng xe ở ngã tư đèn đỏ đông đúc bên cạnh chàng thấy tôi mặc áo vàng tay xách bao của siêu thị băng qua đường phía bên kia nên không gọi được. Từ đó chàng hay tới siêu thị này vào ngày thứ Bảy để mua thịt cá tươi tốt, trong lòng còn mong có một cơ hội gặp lại tôi và may mắn chúng tôi đã gặp nhau hôm nay. Giờ thì chàng đã thỏa mãn với những thắc mắc trong đầu, chàng biết tôi đi làm ở downtown, con tôi vào đại học, tôi mua nhà gần đây và lái xe quanh thành phố mỗi ngày. Còn tôi mới hiểu tại sao chàng ở phía East mà đi chợ phía West. Lòng tôi bỗng ấm lại, một lần nữa khẳng định tôi đã yêu không lầm người, tôi đã yêu một người thật sự có trái tim còn nguyên vẹn. Sau những năm tháng lang bang tìm tự do, đánh mất thời yêu đương của tuổi trẻ, chàng đã tìm lại được ở tuổi thanh xuân còn lại của tôi qua mười tám tháng hẹn hò, như một sự kết nối vô hình để đẩy mỗi chúng tôi vào cuộc sống riêng tốt đẹp hơn.

 

Những tâm hồn lạc lõng cô đơn của những người di dân lang bạc trên miền đất hứa mới hôm nào, nay đã được ổn định với mái ấm gia đình, và công việc vững vàng trong đời sống tự do. Chúng tôi trao đổi số phone của nhau, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không gọi, ngay cả việc chúc mừng năm mới. Chàng có gọi tôi không, tôi không biết vì tôi không bắt số phone lạ. Từ đó chúng tôi vẫn không liên lạc nhau, tất cả để trôi theo mây khói, còn lại chăng là những kỷ niệm dấu yêu của một thời bên nhau mà tôi có thể mang theo khi lìa xa cõi đời này.

 

*******************************

 

Mấy hôm nay trời Toronto mưa nhiều, sân nhà ẩm ướt, tự dưng những kỷ niệm hơn ba mươi năm về trước với chàng đang diễn ra trong tâm trí tôi thật rõ ràng, không những vậy mà tôi còn khóc nữa, nước mắt cứ tuôn dài. Lạ thật, già rồi sao ướt át dữ vậy, tôi đã không khóc từ lâu và rất ít khi nghĩ về chàng. Tối hôm đó, sau khi thức giấc nửa đêm, tôi ngồi vào chiếc sofa cho mát lưng, một mình trong đêm khuya nửa thức nửa ngủ, bỗng nhiên tôi cảm thấy có một bóng người ngồi cạnh đưa cánh tay ôm bờ vai của tôi như những lúc hẹn hò với Tom trong công viên. Tôi giật mình sởn gáy đứng dậy, tay ôm mặt hoang mang một lúc, rồi lên tiếng một mình trong bóng tối: “Tom?”… Nghẹn ngào một lúc lần đầu tiên tôi thốt lên được ba chữ “I love you”. Hôm sau tôi không còn khóc nữa và hình ảnh của chàng cũng biến mất dần trong tâm trí. Có phải cơn đại dịch kéo dài làm tôi hoang tưởng, hay tâm thức của tôi cho biết chàng đã ra đi. Dù gì đi nữa, giờ đây tôi đang ngồi vào bàn viết, lòng thanh thản ghi lại những kỷ niệm với chàng trên laptop để nhớ về người bạn hiền và cũng là người yêu dấu đầu tiên trên quê hương mới mà thời gian và cuộc sống đã chôn vùi thật sâu vào tâm khảm.

Các bạn thân mến, có ai gặp chuyện người yêu cũ “vờn” mình như vậy chưa? Nếu có thì chia xẻ với nhau bạn nhé.

 

 

Hoàng Lan

 

 

 

 

 


Tháng 4, 2024

Tháng 3, 2024

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.