The Memory Keeper's Daughter là một tác phẩm nổi tiếng của Kim Edwards, xuất bản năm 2005, một câu chuyện đa đoan tương tự như Let The Day Perish (Hãy để ngày ấy lụi tàn) của Gordon Gerald, hay Of Human Bondage (Kiếp người) của Somerset Maugham, nhưng tình tiết hay hơn, diễn tả được những trăn trở nội tâm trong cái "thường" nhất của ý niệm vô thường!

Có lẽ người xuất sắc nhất để nói lên được những "suy tư trong ánh mắt" là Fyodor Mikhailovich Dostoyevsky. Tuy nhiên, Kim Edwards cũng đã lột tả hết những đau khổ, ăn năn, dằn vặt giữa lý trí và tình cảm trong tận cùng trái tim con người. Tiểu thuyết được quay thành phim rất cảm động về khía cạnh nhân văn, bộc lộ những xung khắc của thực tiễn và số phận, của lý lẽ và tình cảm, của hy sinh và tình yêu gia đình.

Xin giới thiệu bài viết của Minh Nguyệt, một thân hữu trẻ của YKHHN hiện đang sống tại Austin, TX. Tác giả viết rành mạch, lôi cuốn, văn phong chất phát, gần gũi. Ban biên tập thành thật cám ơn cô đã đóng góp vào vườn hoa mộc mạc của mục 99 độ hàng tuần.

BBT

 

 

Bóng Hình Người Con Gái
“Con Gái Người Cất Giử Hoài Niệm"

***

Hẳn ai cũng đồng ý rằng, mỗi câu chuyện được viết ra, mỗi người đọc có những cảm nghĩ khác nhau. Thật tình cờ, trong một lần đi tìm sách cũ, mình mua cuốn "The “Memory keeper’s Daughter” để đọc. Với vốn liếng tiếng Anh khiêm tốn, không dám nói là mình “dịch” cuốn sách ra tiếng Việt được, vì sẽ phụ lòng tác giả lắm lắm. Nhưng sau khi đọc, mình kể tóm tắt cho ông chồng nghe, và ổng rất thích, rồi tự hỏi “Vì sao không kể lại cho bạn bè nghe, đó là một câu chuyện hay!” Vậy nên, mình mạn phép tóm lược lại cuốn truyện, dĩ nhiên là hướng người đọc theo quan điểm của riêng cá nhân mình. Bạn bè thân quen xa gần, nếu đọc thì xin “mở lượng từ bi,” đừng trách vì sao mình “dịch” không đúng từ, không sát nghĩa. 

Mời các bạn cùng đọc nhé.

Phần 1: 
David sinh ra trong một gia đình nghèo ở Kentucky. Cha mẹ làm nghề nông, vất vả suốt cả đời mà vẫn luôn nghèo túng. David có một người em gái tên June bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng nhà không có tiền để lo thuốc men chữa chạy, cứ đau ốm liên tục. Thuở bé, June không chơi được những trò chơi bình thường như những đứa trẻ khác, vì hơi thở ngắn, luôn đứt quãng, hoặc quá yếu nên chỉ nằm trên giường. David thương mẹ, thương em gái lắm. David đọc được nỗi buồn của mẹ, của em gái mà không thể làm gì để giúp họ được cả!

Lên trung học David phải đi học xa nhà, trong một lần về thăm gia đình, mẹ ông nói rằng em gái June đã chết rồi và chôn ở trong làng, June được 12 tuổi. Lần đầu tiên trong đời David nhận ra sự mất mát không có gì bù đắp được, “Mình còn đây, em gái thì ra đi vĩnh viễn." Mẹ dẫn David lên căn gác nhỏ, cả hai quỳ gối trước tượng Chúa, bà đặt tay David trên cuốn Kinh Thánh, và bắt phải hứa rằng sẽ học hành thành tài, thoát cảnh nghèo khó.David hứa. Ông quyết định sẽ trở thành bác sĩ.

Sau khi học xong trường Y, thực hành mấy năm thì David học thêm chuyên ngành về xương, và về làm việc ở cái phòng mạch này, lúc ông 33 tuổi. Ông thường khám không lấy tiền vào tối thứ ba hàng tuần. Ông cũng thường làm quá giờ không phàn nàn, nên bệnh nhân của ông đông lắm. Mấy phòng khám lân cận không thích, nhưng ông không quan tâm, bởi vì ông nghĩ “Là bác sĩ, phải cứu người, giúp đời." Ông là một bác sĩ giỏi và rất có lương tâm nghề nghiệp. Cùng làm việc với David, ngoài mấy người làm ở văn phòng, cộng sự chính có cô y tá, Caroline 31 tuổi. Mấy người trong phòng khám thường đùa rằng Caroline “phải lòng” bác sĩ David, nhưng ông gạt đi và luôn bênh cô, bảo rằng “Cô Caroline là một y tá rất giỏi.” 
Thật ra, David biết Caroline thích mình, nhưng ông thì chỉ xem cô như một đồng nghiệp mà thôi. Vì sao Ông biết ư? Vì có một lần quá mệt mỏi, ông ngủ gật ở bàn làm việc, mơ về mẹ và em gái, (Ông nhớ nhiều kỷ niệm về họ lắm,) ông như đang trở về căn nhà cũ kỹ nghèo nàn của cha mẹ mình thì đột ngột tỉnh giấc. Giây phút đó, ông nhìn thấy Caroline đang đứng ở cửa phòng, nhìn ông say đắm. Mắt họ nhìn nhau, và ông có cảm giác như ông có thể đọc được suy nghĩ của cô. Suốt mấy ngày sau đó, Caroline tránh gặp mặt ông. Nhưng rồi, Caroline cư xử với bác sĩ David bình thường trở lại, không có gì đặc biệt cả.

Một ngày nọ, David phải xuống phố, tới khu shopping để mua cái "Cà-Vạt.” Vừa bước ra cầu thang máy thì ông nhìn thấy một cô gái tóc vàng, cao, mảnh mai trong chiếc áo đầm mỏng, bên ngoài khoác áo bằng len dày màu xanh. Cô đang đứng ở gian hàng dành cho phụ nữ, lựa quần tất. David muốn nhìn cô cho rõ, nên cố len lỏi giữa những người đi mua hàng để đến gần cô hơn, thì bất ngờ một nhân viên bán hàng hỏi “Ông cần giúp gì không?” David đáp như một phản xạ, “Tôi muốn mua một cái váy, cho em gái tôi.” Một lát sau, cô nhân viên trở lại với 3 cái váy trên tay, ông bốc đại cái đầu tiên, màu cam, nói “Cám ơn” nhưng mắt thì đảo nhanh mọi nơi để tìm bóng dáng của cô gái mặc áo khoác xanh. 
-"Nhưng mà ông ơi, kích cỡ khác nhau.” Cô nhân viên nhắc, “Và nếu ông trở lại tháng sau thì sẽ có nhiều hàng mới về đẹp hơn để chọn."
David giả vờ không nghe, bước nhanh đi như thể đang bận.
Cuối cùng thì David và cô gái mặc áo khoác màu xanh, cũng ra đến quầy tính tiền. Cô nhường cho ông được tính tiền trước vì, “Trông tội nghiệp ông chưa, ông phải đi mua đồ cho bà xã hả?’ 
-“Ồ, không. Không phải, cho em gái tôi. Tôi là một bác sĩ, và còn độc thân.”
David có dịp để ngắm nhìn cô gái, nghĩ thầm rằng cô thật là đẹp. Họ trao đổi thêm mấy câu xã giao, rồi cô trao cho ông mảnh giấy cô đã viết nắn nót tên “Nora" và số phone của mình.
Vội vàng tới bệnh viện, mang theo mảnh giấy của Nora trong túi áo khoác làm việc, David đi từ phòng bệnh này qua phòng bệnh khác suốt ngày và luôn nghĩ đến cô. Hết giờ làm việc, ông gọi cho Nora ngay.

Sau đó, hễ tối nào rảnh, David cũng rủ Nora đi ăn, ra ngoài chơi. Ông yêu cô tha thiết, yêu từ làn da cho đến mái tóc. Ông tưởng tượng, những cái xương trong cơ thể cô hẳn cũng phải gọn gàng, xinh xắn, như cô! Một buổi tối, không hẹn trước, David tới rủ Nora ra hồ chơi, 
-“Để em thay áo quần.” 
“Không cần đâu em, chỉ đi chơi chút thôi.”
Cùng nắm tay nhau họ bước thong thả, “Anh có một chuyện quan trọng muốn hỏi em,” Ông nói.
-“Đừng nói với em là anh muốn cưới em nghe, Cô cười trêu chọc. Nhưng đúng là David muốn cầu hôn Nora thật.
Quỳ xuống bằng một đầu gối, David nắm tay Nora và hỏi “Em có muốn làm vợ anh không?" 
Ba tháng sau thì họ làm lễ cưới. 

Phần 2:
Năm đó là năm 1964. Mấy tháng sau Nora có thai, và bây giờ thì chỉ còn 3 tuần nữa tới ngày dự đoán sẽ sinh. Thời kỳ thai nghén không có trở ngại gì, sức khoẻ bình thường. Buổi chiều mùa đông hôm ấy có tuyết rơi nhiều. Bão tuyết thì đúng hơn, tuyết càng lúc càng dày, không mấy chốc, tuyết bao phủ mọi thứ. Ngoài sân, tuyết đã ngập tới đầu gối, chiếc xe đậu ở ngoài đường bị chôn vùi dưới tuyết trắng, trông giống “ngọn đồi” nhỏ, mọi thứ trong vườn, ngoài đường đều bị chôn vùi dưới tuyết trắng xoá một màu khắp nơi. Đến khuya thì bỗng dưng Nora đau bụng, từng hồi liên tục, ban đầu ngắt quãng nhưng sau đó thì dồn dập. Em bé muốn ra sớm hơn dự đoán của bác sĩ!

David lái xe đưa vợ tới bệnh viện, nhưng trên đường đi, hai lần xe bị trượt vì đường bị đóng băng. Ông quyết định đưa vợ tới phòng khám của mình, gần hơn và có bác sĩ đồng nghiệp Bentley sẽ đỡ đẻ cho Nora. David gọi phone cho Caroline và bác sĩ Bentley. Một lát sau, Caroline báo tin bác sĩ Bentley không tới được vì xe bị tai nạn do bão tuyết và đường trơn đá. Biết rằng không còn thì giờ để đưa vợ tới bệnh viện cấp cứu được nữa, David quyết định cùng với Caroline đỡ đẻ cho vợ. 

Trong lúc Caroline sửa soạn dụng cụ, ở phòng làm việc của bác sĩ Bentley, thì David khám cho Nora, “10 phân rồi, Caroline à. Chuẩn bị thuốc giảm đau nghe.” Giữa những cơn đau co thắt, Nora nói “Anh à, nếu là con trai thì đặt tên là Paul, và nếu là con gái thì tên nó là Phoebe. Em quyết định rồi đó nghe.”
-“Được, Paul hoặc Phoebe. Nghe hay lắm.”
Sau ba lần Nora cố sức “rặn” thì em bé lọt ra nằm trong lòng hai bàn tay của David. Đó là một bé trai, mặt đỏ và tóc đậm màu, cặp mắt phản ứng nhanh trước ánh đèn và luồng gió lạnh vỗ về trên mặt. Bác sĩ cột và cắt rời cuống rốn cho nó, “Con trai của mình!” ông nghĩ, lẩm bẩm như nhắc mình một lần nữa “Con trai của mình!”
Caroline reo lên “Thằng bé dễ thương làm sao!” Cô nhìn bác sĩ kiểm tra đứa bé, ghi chú, “Nhịp tim đập đều đặn, nhanh và khoẻ, bàn tay có các ngón dài” và ông rất ngạc nhiên thấy tóc nó đậm màu đến vậy. Rồi cô đem bé qua phòng tắm và nhỏ thuốc vào mắt cho nó. Bác sĩ vẫn đứng nguyên một chỗ, bàn tay trên đầu gối của vợ, hít thở sâu sau những giây phút căng thẳng của việc đỡ đẻ. “Con trai mình,” Ông lẩm bẩm một lần nữa.
-“Con đâu rồi?” Vợ ông mở mắt hỏi “Mọi chuyện ổn chứ anh?”
“Con trai em à," David nói, mỉm cười với cô. “Chúng ta có một đứa con trai. Em sẽ thấy nó ngay sau khi nó được tắm rửa sạch sẽ. Nó thật hoàn hảo!” 

Khuôn mặt vợ ông như giãn ra và có vẻ đỡ mệt hơn trong ít phút, thì đột nhiên nhăn nhó lại vì một cơn co thắt khác, và bác sĩ, cứ ngỡ là co thắt tử cung thường có sau sinh, quay trở lại ngồi xuống cái ghế nhỏ đặt ở dưới bàn sinh, và ấn nhẹ vào bụng Nora. Cô khóc thét oà lên! Ngay giây phút đó, Daivd biết chuyện gì xảy ra, Ông chết sững như thể một cái cửa sổ đột ngột xuất hiện ở trên bức tường xi măng trong phòng! Nhưng ông lấy lại bình tĩnh, trấn an vợ, “Không can gì đâu em, mọi chuyện ổn thôi.”
Ông quát to "Caroline?” khi thấy cơn co thắt tiếp theo.
Cô y tá bước vào, mang theo em bé, được quấn trong chiếc mền trắng. “Cháu được 9 pounds. Cô nói lớn: “Rất tốt!”
Vợ ông giơ tay để đỡ bé và muốn nói thì cơn đau trở lại và cô phải nằm vật xuống.
“Caroline” Bác sĩ la lên “Tôi cần cô giúp. Ngay bây giờ!”
Sau một phút bối rối, cô y tá để hai cái gối trên sàn nhà, đặt em bé lên đó và trở lại với bác sĩ ở bàn đẻ.
“Cho thêm thuốc giảm đau,” Ông nói. Cô ngạc nhiên nhưng nhanh chóng giúp ông. 
“Sinh đôi?” Cô hỏi lại.
Bác sĩ, sau khi tự cho phép mình nghĩ ngơi một chút bây giờ lại thấy run. “Phải vững vàng, chỉ là một ca sinh thường nữa thôi,” Ông tự nhủ.

Em bé này nhỏ và sinh mau hơn, trượt ra trong tay ông khi ông đang nghiêng người phía trước, dùng ngực mình để chặn, sợ lỡ bé rơi ra sàn nhà. “Một bé gái,” Ông nói, và ông giữ bé như giữ trái bóng, mặt úp xuống đất, vỗ vỗ vào lưng cho đến khi bé khóc. Rồi ông lật bé lại để nhìn mặt.
Da bé trắng ngà, mắt xanh hơi mờ, tóc đen huyền, nhưng ông không chú ý đến những điều đó. Điều khiến ông chú ý là những nét đặc trưng không thể nhầm lẫn được của bệnh Down Syndrome, với cặp mắt nhướng lên như thể đang cười, mí mắt trên gập lên ở phía trong, mũi thấp, khuôn mặt người Mông cổ. “Một trường hợp kinh điển,” và ông nhớ lại hồi đi học ở trường Y, trong sách ghi “Bắp thịt nhão, không phát triển trí tuệ, chậm lớn, tim có vấn đề, chết sớm.” Thầy ông còn nói “Tội nghiệp những đứa bé này. Người ta không thể làm gì giúp nó ngoài trừ giữ nó sạch sẽ. Họ phải để nó sống và đưa vào nhà nuôi trẻ tàn tật.”

Vị bác sĩ như quay trở lại thời niên thiếu. Hồi nhỏ em gái June chậm lớn, ốm yếu triền miên, hay thở dốc mà không ai biết vì sao, cho đến khi họ đi khám ở bác sĩ lần đầu tiên ở Morgantown. Sau đó, tất cả sự chú tâm của mẹ ông đều dành cho em gái, nhưng đến 12 tuổi thì em chết vì bệnh tim và ông lúc đó 16 tuổi. Ông nhớ như in nỗi đau buồn sâu thẳm của mẹ ông, cách bà bước đi trên đồi để tới thăm mộ mỗi buổi sáng, bất chấp thời tiết như thế nào.

“Thật tiếc, bác sĩ à.” Cô y tá nói. Ông bồng đứa bé, quên mất những gì mình phải làm tiếp theo. Bàn tay nhỏ xinh xắn, nhưng khoảng cách giữa ngón chân cái và các ngón khác rất lớn, giống như cái răng bị sún, và nhìn sâu vào mắt bé, ông thấy những vết nhỏ li ti, như bông tuyết. Ông tưởng tượng trái tim của cô bé, nhỏ như trái plum (trái mận tím,) chắc chắn có vấn đề, và ông lại nhớ tới cái phòng dành cho em bé ở nhà, được sơn và vẽ hình thú vật, có cả giường nhỏ, và dự định chỉ dành cho “Một" em bé mà thôi! David nghĩ đến vợ, ngay trước khi được ông chở đi bệnh viện sinh, đã đứng ở trước sân nhà nói “Sau khi sinh con, cuộc đời của chúng mình sẽ thay đổi, anh nhỉ.”

Bàn tay bé động đậy, khiến ông sực tỉnh, bắt đầu khám cho bé theo trình tự quen thuộc, ông cắt dây rốn, khám tim, phổi. “Tốt rồi, tắm rửa cho bé.” Ông đưa bé cho cô y tá “Nhưng giữ bé ở phòng khác. Tôi không muốn vợ tôi biết. Chưa phải lúc này.” David tiêm cho vợ mũi thuốc mê, rồi ông may lại tầng sinh môn, phần dưới của vợ bị rách khi sinh, cẩn thận làm cho đẹp vì vợ ông là người thích sự hoàn hảo. Cô ấy đã từng xé cả một phần của cái mền cô may bằng tay cả mấy tháng trời ra để may lại, chỉ vì một miếng vải may không đúng, mặc dù ông không thấy gì sai cả! 

Khi xong xuôi, David nói với cô y tá Caroline “Có một chỗ,” rồi ông ghi tên và địa chỉ ở đằng sau của cái bì thư, “Tôi muốn cô đem bé gái đến đó. Ý tôi muốn nói là khi trời sáng. Tôi sẽ ký một giấy khai sinh, và tôi sẽ gọi báo cho họ biết là cô đến.” “Nhưng còn vợ ông?” Caroline hỏi, và ông có thể nhìn thấy cả sự thất vọng lẫn ngạc nhiên trong giọng nói của cô. Ông lại nghĩ đến em gái của mình, xanh xao gầy gò, luôn cố gắng để thở, và mẹ ông luôn phải quay mặt nhìn ra cửa sổ để giấu những giọt nước mắt. “Cô không thấy sao?” Ông hỏi, giọng nhẹ hẳn xuống “Đứa bé tội nghiệp này hầu như chắc chắn tim bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Có thể chết. Tôi đang cố gắng làm một việc để giúp cho không ai bị đau khổ cả.” Ông biết ở trung tâm dành cho người tàn tật, sẽ luôn luôn có người chăm sóc cho bé. Và Nora, người vợ ông yêu thương nhất mực, sẽ không phải chịu đựng nỗi đau khổ, cực nhọc như mẹ của ông. 

Ông nói một cách thuyết phục. Và ông hoàn toàn tin vào lời mình nói. Cô y tá nhìn ông chằm chằm, ngạc nhiên nhưng không biểu lộ gì hơn. Trong thâm tâm ông không nghĩ là cô sẽ từ chối, nhưng ông chờ sự đồng ý của cô. Ông hơi bực mình vì cô có vẻ chậm chạp, mệt mỏi. Mà hình như tất cả như một giấc mơ quay cuồng quanh ông… Như một giấc mơ!

“Trời còn tuyết rơi nhiều,” cô nói khẽ, mắt nhìn xuống đất. Đến giữa buổi sáng thì bão chấm dứt. Cô y tá Caroline đã đem bé gái đi rồi. Ông nhìn họ từ cửa sổ, và suy nghĩ phải nói gì với vợ. Ông sẽ nói “Rằng không phải lỗi của ai cả, rằng bé gái sẽ tốt hơn khi sống ở trong nhà nuôi người tàn tật như nó, và luôn luôn có người chăm sóc. Tốt cho tất cả mọi người!”

Gần trưa, tuyết dừng rơi, bé trai khóc vì đói, và vợ ông tỉnh dậy.
“Con đâu?” Cô hỏi, cố ngồi dậy. Ông đang bồng bé trai, ấm áp và sạch sẽ. Ông ngồi xuống cạnh cô, đặt em bé vào cánh tay cô. “Em yêu, nhìn con trai chúng ta dễ thương chưa. Em thật là can đảm.” 
Cô hôn lên đầu con, và cho bé bú. 
-“Mọi chuyện ổn chứ anh?” Cô hỏi, “Có chuyện gì à?"
“Chúng ta có cặp sinh đôi,” Ông nói chậm rãi, nghĩ đến mái tóc đen nhánh của bé gái. Nước mắt trào lên, “Một trai một gái.”
-“Ồ,” Nora reo lên “Một bé gái nữa a? Phoebe và Paul. Nhưng bé gái đâu em không thấy?”
“Em yêu,” David bắt đầu, giọng đứt quãng, quên béng mất những gì đã chuẩn bị sẵn để nói với vợ. Nhắm nghiền mắt, và cho đến khi ông có thể mở miệng nói, thì tự nhiên từng chữ cứ nhảy ra, hoàn toàn không chủ định, 
“Ôi, em ơi, Anh xin lỗi. Con gái bé bỏng của chúng ta đã chết ngay sau khi sinh rồi.”

Phần 3:
Khoảng gần trưa, Caroline lái xe đưa bé gái sơ sinh tới nhà nuôi trẻ tàn tật, ở Louisville cách đó khoảng hai mươi mấy dặm. Trong lúc chờ người ra làm giấy tờ, cô đi loanh quanh trong khu nhà, thì thấy hai nhân viên đang giữ chặt một cô gái để cắt tóc. Trời lạnh, cô gái co ro, run rẩy, Caroline không thể chịu nổi “Các bà không thấy cháu bị lạnh run à? Sao không mặc thêm áo vào?” Một trong hai người đó bảo “Nó có hiểu gì đâu, đừng lo.”

Caroline nhìn thấy cảnh đó mà đau lòng lắm, cô quay trở lại phòng chờ. Mệt mỏi sau gần một ngày căng thẳng với bao chuyện xảy ra, phần thì đói bụng, cô dựa đầu vào ghế thiếp đi. Trong lúc lơ mơ, cô nghĩ về gia đình mình. Cha mẹ cô cưới nhau khi cả hai đã lớn tuổi, hầu như họ không còn hy vọng có con nữa, thì một ngày kia, mẹ cô báo cho cha cô tin vui “Tôi có thai rồi ông ạ.” Tuy không giàu có, nhưng cha mẹ cô rất thương yêu cô, cho cô đi học tới nơi tới chốn.
Cô chọn nghề y tá. Cô thuộc loại người trầm, ít nói, nhan sắc thì cũng trung bình, nhưng thích mơ mộng. Sau hai ba lần quen bạn trai không đi tới đâu, cô từ bỏ ý định tìm kiếm, thay vào đó chú tâm vào công việc nhiều hơn. Cô đổi về làm ở bệnh viện này được 2 năm, trước khi bác sĩ David đến. Ai cũng công nhận cô là một y tá giỏi, yêu nghề. Cô rất mến David, và hẳn ai cũng thấy điều đó, nên thỉnh thoảng cô lại nghe người ta trêu chọc. Cô hy vọng ông bác sĩ thích cô như cô thích ông. Nào ngờ, sau một thời gian ngắn thì cô đọc báo thấy tin mừng kết hôn của bác sĩ và Nora. Cô rất buồn, nhưng cố dấu kín trong lòng. 

Bé gái thức giấc, cựa quậy trong cái nôi cầm tay, khiến Caroline tỉnh mộng. Lấy sữa trong bình thủy cho bé uống, cô suy nghĩ, “Không thể để bé gái ở nơi này được, người ta đâu có thương yêu gì chúng, làm sao mong người ta chăm sóc tốt?” Tận đáy lòng, Caroline có nhiều cảm xúc lẫn lộn, khó diễn tả. Cô cảm thấy vui vì có cảm giác như gần gũi với bác sĩ David hơn khi bồng đứa con gái của bác sĩ, “Một phần của cơ thể ông ấy bây giờ ở trong tay mình,” cô nghĩ. Nhưng một phần khác trong cô lại thấy áy náy vì sao mẹ của em bé không được quyền biết gì về đứa con gái mình mới sinh ra? “Biết đâu bà ấy đồng ý nuôi con gái thì sao? Bất chấp nó bị bệnh Down, bị tim, chết sớm? Biết đâu mẹ nó thà chấp nhận đau khổ để nuôi con, còn hơn không được nhìn thấy nó dù chỉ một lần trong đời?” Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt trong đầu cô… Caroline không thể trả lời các câu hỏi đó, nhưng chắc chắn một điều cô biết mình sẽ làm. Cô quyết định không để bé gái lại trại nuôi trẻ tàn tật. "Không, không thể, và không nên,” Cô cương quyết. 
Trên đường lái xe về, cô dừng lại ở cái chợ nhỏ để mua ít thức ăn, người ta vội vã đóng cửa sớm vì bão sẽ trở lại. Cô là người cuối cùng ra khỏi chợ, hai người làm việc trong đó cũng đi ra ngoài sau khi tắt đèn, cả khu vực đậu xe vắng hoe. 

Lúc trở ra xe, không làm cách chi để khởi động xe được, Caroline mới phát hiện ra do cô quên tắt đèn xe, nên bình điện chết ngắt. Không một ai chung quanh để nhờ giúp. Cô vừa mệt vừa giận mình, vừa lo cho em bé trong xe, cô chạy trở lại chợ, thấy cái điện thoại công cộng ở trong cánh cửa ra vào, cô đập mạnh như thể có ai vẫn còn ở trong đó sẽ mở cửa để cô vào gọi điện thoại cho người tới giúp. Dĩ nhiên, chẳng có ai cả! Mặc cho cô vừa gào khóc, vừa lấy tay đánh vào cánh cửa. “Cô đừng làm vậy vô ích, chẳng còn ai đâu.”

Một người đàn ông đến sau lưng Caroline lúc nào cô không hay, “Tôi lái chiếc xe tải phân phối Sữa, dừng lại để coi cửa hàng có cần không, ai dè họ đóng cửa sớm.” Cô kể cho ông nghe, về chiếc xe của mình, và cô nói dối “Tôi mới sinh em bé 2 tuần, cháu đang ở trong xe.” Người lái xe tải đề nghị, “Sao cô không đưa cháu vào trong xe tải, dù sao cũng đỡ hơn ở ngoài trời lạnh.” Sau khi người đàn ông giúp cô đưa em bé và mấy xách đồ đi chợ vào xe tải, cô nói “Cám ơn ông, tôi là Caroline.”
-“Còn tôi là Al, thế cô định về đâu, tôi đưa cô đi. Ngày mai, khi hết bão thì gọi công ty kéo xe về thay bình điện.” 
“Tôi định đi về nhà ở Lexington.” Caroline đáp.
-“Tôi cũng đi đường đó, cô đừng ngại.” Al trả lời.
Về tới nhà, cô khuyên Al nên nghĩ lại qua đêm, đợi sáng mai hẳn đi.
“Tôi sợ làm phiền chồng cô.” Al e ngại.
Caroline lại nói dối, “Chồng tôi bỏ tôi rồi, vì đứa bé bị bệnh.”
Sáng hôm sau, Al dậy sớm, làm bữa sáng cho cả hai cùng ăn. 
Caroline kể “Tôi định đi khỏi đây vì không muốn liên quan tới cha của đứa bé.”
Al hỏi “Thế cô định đi đâu?”
-“Pittsburgh, nếu tôi có thể tìm việc ở đó. Nhưng mà cũng chưa chắc chắn.”
Al có vẻ thích cô, ông nói “Nếu cô muốn, cô và cháu có thể theo tôi đi khắp nơi.”
-“Cám ơn ông, nhưng tôi không nghĩ đó là ý kiến hay đâu.”
Cả hai cùng cười, và họ chia tay ở cửa.

Buổi chiều Caroline gọi điện thoại cho phòng khám, xin nghỉ mấy ngày vì bệnh. “Có gì lạ ở phòng khám không em?” Cô hỏi cô thư ký.
-“Bình thường thôi chị, bệnh nhân đông nghẹt, ai cũng bệnh giống chị vậy đó. À, vợ của bác sĩ David sinh đôi, nhưng chết một đứa. Tội nghiệp.” Cô thư ký dông dài kể lể.
Caroline dọn dẹp cái hộc tủ, xếp mấy cái khăn dày, làm thành cái giường cho em bé nằm. Cô nghĩ, “Đặt tên cho nó là Phoebe. Nora muốn vậy. Tên nghe hay hay.”
Rồi trong lúc Phoebe ngủ, Caroline nằm dài ở ghế sofa đọc báo, tình cờ cô thấy thông báo rằng Gia đình Bác sĩ David sẽ làm lễ truy điệu cho bé gái sơ sinh mới mất, ở nghĩa trang gần nhà.
Sửng sốt, cô hét lên “Nó còn sống đây, sao lại làm lễ tang!” Cầm lấy điện thoại, cô gọi phòng khám, dặn lui dặn tới cô thư ký, “Nhờ em nhắn bác sĩ David gọi cho y tá Caroline, có việc rất quan trọng. Đừng quên nghe em.”

Khoảng 1 tiếng đồng hồ sau thì Bác sĩ David có mặt ở căn phòng thuê của Caroline. “Vì sao cô không nghe lời tôi, đem con bé tới trại nuôi trẻ tàn tật? Đứa bé sẽ bị bệnh triền miên, ngu dại, chết sớm, nó sẽ đem buồn phiền đến cho mẹ nó suốt đời. Không ai có thể chăm sóc nó tốt như trại nuôi trẻ cả,” Ông giận dữ khi biết Caroline đem bé về nhà mình. Ông tiếp, “Tôi đã không thể nói thật với Nora. Còn bây giờ thì lỡ nói dối rồi, không còn cách gì khác cả. Cô hãy nuôi nó, hay nếu cô muốn báo cho cảnh sát, hay làm gì khác thì tuỳ cô. Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm. Chỉ xin cô một điều. Trước khi làm gì, hãy gọi điện cho tôi hay.” Nói xong, ông trút hết tiền trong ví ra, được 300, ông để lại trên bàn.

Caroline cũng tức giận, “Tôi đặt tên cháu là Phoebe theo ý của mẹ cháu. Tôi không cần tiền của ông. Tôi có thể tự lo liệu được. Tôi không thể để cháu ở cái trại đó, vì nó tồi tệ, thiếu tình người. Ông đã từng thấy chỗ đó chưa? Tôi gọi ông vì tôi đọc được tin ông làm lễ truy điệu cho cháu. Điều đó thật không thể nào tin được, nó còn sống sờ sờ đây, con ông còn sống đây sao ông nỡ coi như nó chết rồi?” Nói tới đây, Caroline mới nghĩ đến chuyện nếu xử không khéo, việc này có thể ảnh hưởng đến nghề nghiệp của cô và bác sĩ David. David trả lời lạnh lùng “Số tiền này để cho cháu, không phải cho cô. Cứ giữ lấy có khi cần dùng. Chuyện làm lễ truy điệu cho cháu, thật tình tôi không biết. Nora tự động đăng báo, và liên hệ với nghĩa trang.” Ông bước khỏi phòng dứt khoát.  

Sáng hôm sau, Caroline quyết định đem Phoebe đi khỏi thành phố này. Cô trả lại căn phòng cho chủ nhà, gọi các tổ chức từ thiện tới cho mấy đồ bàn ghế, giường tủ, và xin thôi việc ở phòng khám. Trên đường đi cô dừng lại ở nghĩa trang, thấy gia đình bác sĩ David đang làm lễ truy điệu. Cô muốn gặp Nora để nói sự thật, nhưng tới nơi, đứng xa để nhìn họ, cô thấy Nora ủ rủ, đau buồn. Cô thay đổi ý định. Rồi cô lái xe đi. Đi đâu cô cũng chưa quyết định được. Theo hướng về Pittsburgh, vì đó là nơi cô từng sống với cha mẹ mình. Cô không muốn David và người quen nhận diện mình, nên cô không làm y tá nữa. Thay vào đó, cô giúp việc cho gia đình bà Dorothy, chăm sóc cho cha của Dorothy, ông gần 80 tuổi. 

Một năm sau, Al xuất hiện nơi cô ở. Ông đã tìm kiếm nhiều nơi, và dò tìm ra manh mối của Caroline “Một người phụ nữ và em bé mới sinh, đó là điều tôi hỏi mọi người, và tôi đã tìm ra cô.” Ông nói. Từ đó ông ghé nhà cô mỗi cuối tuần. Ông rất thương mến Phoebe. Và Phoebe cũng rất thương ông. 
Thời gian trôi nhanh, hơn 10 năm quen nhau, hai lần Al ngỏ lời cầu hôn nhưng Caroline từ chối. Cho đến lần Phoebe bị dị ứng do ong cắn phải đi cấp cứu, Al đã giúp Caroline vì cô quá bối rối, sợ hãi. Cảm nhận được tình yêu chân thành của Al, sau lần đó cô đồng ý lấy ông làm chồng. 
Trái hẳn với dự đoán của David, con gái Phoebe đã vẫn sống, chỉ có điều do bị bệnh Down nên cháu không thể sống độc lập được. 

Năm 24 tuổi, Phoebe muốn kết hôn với bạn trai, cũng bị bệnh Down. Mặc dù Caroline không muốn, nhưng cuối cùng thì cô phải đồng ý. Sau khi kết hôn, họ sẽ sống trong một nhóm gọi là “Group home”, vẫn có người giúp đỡ thêm, nhưng Caroline sẽ không phải lo lắng nhiều cho Phoebe nữa. Đó cũng là khi cha của Dorothy mất, bà tặng lại ngôi nhà cho vợ chồng Caroline. 
Suốt chừng đó năm trời, bao nhiêu lần Caroline tìm cách liên hệ với David để cho ông biết thông tin về Phoebe. Cuộc sống của gia đình David, Nora và Paul như thế nào?

Phần 4:
Trong buổi lễ truy điệu cho con gái, David nhìn thấy Caroline đứng ở xa, nhưng khi buổi lễ hoàn tất thì ông không tìm thấy cô đâu cả. Thời gian này, Nora không đi làm, chỉ ở nhà lo chăm sóc Paul, cô cũng không muốn thuê người giúp việc, mặc dù giờ đây, họ hoàn toàn có khả năng làm điều đó. Nora muốn tự tay làm mọi việc trong nhà, điều đó cũng khiến cô đôi khi thấy mệt lả. Cô muốn làm việc để quên đi nỗi buồn thương đứa con gái xấu số, và cô dồn toàn bộ tình thương cho Paul, cũng có người bảo rằng, cô bảo vệ cậu bé quá mức cần thiết. Nhưng cô đã mất một đứa con rồi, cô không muốn mất thêm Paul. 

Nhiều lần Nora nói với chồng cô muốn có thêm con, nhưng David cứ gạt đi, rằng “Chưa phải lúc.” Khoảng mấy tháng sau khi Caroline biến mất khỏi thị trấn nhỏ bé này, thì David nhận được một cái thư theo địa chỉ của phòng khám, trong đó có 3 tấm hình của Phoebe, và mấy chữ, “Phoebe khoẻ, thích cười.” Địa chỉ hồi báo là một hộp thư, David gởi lại một số tiền, và nói cám ơn. 

Ông không muốn biết về Phoebe, nên cũng không hỏi chi nhiều. Sau đó cứ vài ba tháng ông lại nhận được thư, vài ba tấm hình của Phoebe, và ông lại gởi tiền. Địa chỉ để gởi thư lại thường là hộp thư, và thay đổi luôn, không cái nào giống cái nào cả!

Thời gian này, David và Nora mua nhà mới, với hy vọng hai vợ chồng sẽ vui vẻ hơn, Nora sẽ quên nỗi buồn mất con, và David bớt dằn vặt vì phải nói dối vợ. Nhưng khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn dần lên, David vùi đầu vào công việc ở phòng khám, bận rộn suốt ngày. Còn Nora bắt đầu uống rượu và dĩ nhiên là cô dấu David. Nhân dịp kỷ niệm 2 năm ngày cưới Nora chuẩn bị bữa ăn tối, và mua tặng chồng cái máy hình, tên của dòng máy này “The Memory Keeper.” Nora biết chồng rất thích chụp hình, và họ chưa có cái máy nào ra hồn cả! Nhưng hôm ấy David về nhà trễ vì có bệnh nhân bị tai nạn. Nora buồn nên lấy chai rượu, uống say lúc nào không hay. Cô đem cái máy hình, lái xe về ngôi nhà cũ (đang treo bảng bán, và có người trả giá rồi, nhưng thấp hơn giá Nora muốn, nên chưa bán.) Nora đi quanh nhà, chụp hình mọi thứ, cô nhớ Paul lúc mới sinh, và ước ao con gái cô đừng chết, hay chí ít, David đừng đem con đi chôn quá vội vàng như vậy thì cô đã có cơ may nhìn mặt con một lần…

Trong lúc lái xe về nhà, cô đã tông vào cái thùng thư, có lẽ cô đã hơi say rồi! May sao không tông ai cả, cô chỉ bị va đập chút xíu. Một người qua đường muốn giúp cô, nhưng cô từ chối.
Về nhà lại, trong lúc David giúp băng bó vết thương cho Nora, cả hai quyết định bán ngôi nhà cũ, cùng nhau hứa sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở căn nhà mới.

David là một người có khiếu chụp hình. Ông mê chụp hình, và chụp nhiều bức hình đẹp. Ông xây cả một cái phòng tối để rửa phim nơi nhà để xe, và bây giờ, ngoài làm việc ở phòng khám thì hầu như ông chỉ ở trong đó để làm ảnh. Ông cất tất cả những tấm hình của Phoebe do Caroline gởi trong một cái tủ nhỏ, có khoá cẩn thận. 

Một lần họ đi nghỉ phép, với hy vọng sẽ hàn gắn mối quan hệ vợ chồng, sẽ yêu nhau mặn nồng như hồi trước khi Nora sinh con. Nhưng cuộc đời luôn xảy ra những bất ngờ. Tại bãi biển, trong lúc Nora đang nằm phơi nắng, thì gặp Howard, một người đàn ông có gia đình, có vợ và 3 con, đang trong tiến trình ly dị. Ông khen “Cô thật là đẹp,” khiến cô vui, vì đã lâu rồi, David không còn khen cô nữa. 

Và buổi chiều hôm sau, khi David đưa Paul đi câu cá, chỉ mình Nora ở lại căn lều nhỏ họ thuê gần bãi biển, cô đã ngoại tình với Howard. Mà thật ra, cô chẳng yêu gì Howard, cô chỉ thấy bất mãn, muốn làm “Điều gì đó khác thường,” chẳng bận tâm có ai chung quanh để ý không nữa. Cô bước theo Howard vào lều của ông, vừa lần lượt cởi bỏ khăn choàng, váy khoác ngoài, và cả áo tắm vương vãi từ ngoài cửa lều.

David và Paul về nhà sớm hơn dự định. Paul kêu mệt nên đi ngủ sớm, còn lại một mình David xách máy ảnh đi chụp bãi biển về đêm, một việc ông rất thích làm. Ông tìm Nora, thắc mắc không biết cô đi đâu. Chiếc khăn choàng ở lều của Howard khiến David tò mò. Bấm mấy tấm hình trước căn lều, nhẹ bước lại gần hơn, ông nhìn vào trong khung cửa sổ nhỏ, ông thấy Nora và Howard. Lặng lẽ, ông bấm máy, ánh sáng mặt trăng vừa đủ để thấy người đàn ông và đàn bà là ai… Sau lần ngoại tình với Howard thì Nora còn gian díu với một người khác, nhưng chỉ tình cảm qua đường thôi, không phải vì cô yêu họ. Cô bắt đầu đi làm, cô mở văn phòng du lịch. Công việc rất tốt, cô có nhiều khách hàng, có người phụ giúp. Nhưng tình cảm vợ chồng thì ngày càng tồi tệ hơn.

Paul lớn dần, yêu âm nhạc, không hợp tính với cha. Cậu muốn tiếp tục theo trường âm nhạc, nhưng cha cậu, David, không muốn vì sợ nghề nghiệp lông bông chẳng lo nổi cuộc sống.

Phần 5:
David ngày càng mê chụp ảnh, ông chẳng bận tâm đến việc gì khác khiến đôi khi Nora thấy hối tiếc vì đã mua tặng ông cái máy chụp hình. Bạn bè khuyên David nên tổ chức buổi triễn lãm cho những tác phẩm nhiếp ảnh của mình. Tối hôm khai mạc, người đến dự đông lắm, trong số đó có cả Caroline. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn theo dõi hoạt động của David, lần này cô muốn gặp mặt và cho ông xem ảnh của Phoebe. 

Giữa buổi triển lãm, Caroline đến chào David. Cũng hơn mười mấy năm rồi họ không gặp nhau.
David phân trần, “Tôi muốn gặp Phoebe và cô, nhưng không biết cách, tôi viết thư dài nhưng rồi lại quên gởi.” Caroline đáp “Chỉ vì ông không muốn thôi, chứ có người đã tìm ra chúng tôi. Cô trao cho ông tấm hình gần đây nhất của Phoebe.” “Cô đợi đây nhé, sau buổi triển lãm, chúng ta sẽ nói chuyện dài hơn.” Nhưng Caroline không muốn đợi, cô đón xe về nhà. Cô thất vọng... 

Sau buổi triển lãm, David cố tìm Caroline, nhưng không thấy. Nhìn tấm hình Phoebe, nhớ lại những gì Caroline mới kể cho ông nghe, ông càng thấy đau khổ, dằn vặt. Ông nghĩ tới mẹ và em gái, họ chết hết rồi. Ông nghĩ tới Nora, 2 lần ngoại tình ông đều biết, và nhiều lần ông lấy bức hình chụp ở lều của cô và Howard ra coi. Ông giận Paul không nghe lời ông đi học nghề như bác sĩ chẳng hạn, mà cứ thích đàn ca… Ông bước đi không định hướng. Ông đi về lại ngôi nhà thuở xưa cha mẹ ông từng sống, giờ đã bị bỏ hoang. Ở đây ông gặp Rosemary, cỡ tuổi với Phoebe, một cô gái đang mang thai cô độc, nghèo nàn. David thấy tội nghiệp hoàn cảnh của cô nên đem cô về nhà mình nuôi. Mặc cho ông giải thích, Nora nghi ngờ David đã phản bội cô, cặp bồ với Rosemary để khiến cô có thai, nên giờ muốn đem về nuôi!  David, người luôn bị giằng xé bởi việc nói dối vợ, người luôn bị mặc cảm đã không hoàn thành trách nhiệm người cha, nên lần này, ông muốn làm đền bù bằng cách giúp đỡ cho Rosemary. Nhưng Nora cương quyết muốn ly dị.
Điều đó cũng có nghĩa là ông phải dọn ra khỏi nhà. David mua một cái nhà nhỏ, ông ở một phòng, để dành một phòng cho Rosemary. Paul sau nhiều lần đến thăm ông, cũng đã kết bạn với Rosemary. David mến Rosemary vì cô là người duy nhất mà ông đã có thể nói toàn bộ sự thật về Phoebe. Nhiều lần Rosemary định kể lại chuyện Phoebe với Paul, nhưng lại thôi vì cô nghĩ, chính ông David phải nói thật với gia đình thì mới tìm lại được sự thanh thản trong tâm hồn, không ai có thể làm thay được. Rosemary cũng khuyên David nên tìm gặp Caroline để nối lại mối quan hệ cha con với Phoebe.

David thuê thám tử tư, và không lâu sau thì tìm ra chỗ ở của Caroline. Một buổi chiều, David lái xe đến gần ngôi nhà, nơi Caroline ở. Qua cửa sổ, ông thấy Phoebe, Caroline và một người đàn ông. Họ chuẩn bị ăn tối. Ông tự an ủi “Mọi chuyện tốt đẹp rồi, không nên khuấy động,” và ông lái xe về. Mấy tháng sau thì Rosemary sinh bé trai Jack. Cô đi học trở lại và tốt nghiệp, rồi có công việc tốt, không cần sự giúp đỡ của David nữa. Sau đó cô dọn ra ở riêng. Chỉ còn lại David đơn độc trong căn nhà.

Paul không còn ở Kentucky nữa, nó qua France để học âm nhạc. Một ngày tháng 7 năm 1989, khi David đang chạy bộ thì bị nhồi máu cơ tim. Ông qua đời đột ngột. Ông mới có 58 tuổi.

Phần 6:
Lúc này Nora chuẩn bị kết hôn lại. David mất đi, Paul là người kế thừa duy nhất, nhưng do chưa liên lạc được Paul, nên một mình Nora phải lo dọn dẹp căn nhà của David ở để bán. Trước khi những người chuyên viên tới định giá những bức ảnh của David, thì Nora lo dọn dẹp phòng tối, nơi David sang rửa ảnh. Rất nhiều ảnh, xếp gọn gàng theo từng chủ đề hay thời gian, có ghi chú ở ngoài rõ ràng. Có 2 xấp hình gợi sự chú ý của Nora, một là của Paul, và xấp còn lại là của một bé gái, cỡ cùng tuổi với Paul. Nora nghĩ “Thật tình, mình không biết gì nhiều về ông ấy cả. Lấy nhau bao nhiêu năm, nhưng ông dấu mình nhiều điều. Ông ấy không bao giờ nói về cha mẹ và em gái, giờ thì thêm mấy cô gái trẻ nữa chứ!"
Tin về cái chết của David đến tai Caroline khi cô nhận được thông báo từ một luật sư của David. Thư báo cho cô biết, trước khi mất, David đã lập một tài khoản ngân hàng cho cô, bí mật, chỉ có luật sư biết thôi. Tài sản bao nhiêu không thể nói được, cô phải liên lạc trực tiếp với văn phòng luật sư càng sớm càng tốt. 

Suốt 25 năm qua, toàn bộ số tiền David gởi, Caroline để dành riêng cho Phoebe, được 7000 đồng, giúp cho Phoebe trong việc kết hôn, bắt đầu cuộc sống mới. Tiền ở nhà băng, sau khi David mất, luật sư sẽ giao cho cô, cũng là của Phoebe, Caroline không muốn dùng một đồng nào trong số tiền đó cả. Nhưng còn một việc, cô phải làm trước khi Phoebe lấy chồng. Cô quyết định đến gặp Nora vì Caroline tin rằng những gì David làm chỉ vì muốn bảo vệ Nora mà thôi. Caroline kể chuyện về Phoebe, cho cô coi hình của Phoebe nữa, bây giờ thì Nora hiểu về những bức hình trong bộ sưu tập của David, là của Paul và Phoebe! Nora qua Pháp tìm gặp Paul để báo tin David qua đời, và người em gái Phoebe mới tìm lại được. 

Phần 7:
Hôm đó là lần đầu tiên Nora và Paul đến gặp Phoebe. Caroline và Nora ngồi nói chuyện, để hai anh em Paul và Phoebe có thời gian bên nhau. Phoebe dẫn Paul lên phòng riêng của mình, khoe với anh trai những gì mình có được. Lặng im nghe Phoebe nói, Paul suy nghĩ mông lung, rõ ràng rằng, một điều kỳ diệu đã xảy ra, em Phoebe bằng xương bằng thịt ở ngay trước mặt mình đây! "Bất chấp những điều trong sách y khoa, bất chấp những tiên đoán của bác sĩ giỏi như David, một Phoebe đã sống, mạnh khoẻ, yêu đời."

Hôm sau Paul dẫn Phoebe đến thăm mộ của cha, bác sĩ David, “Cha đã ở trên trời rồi em à,” Paul nói. Nhưng đối với Phoebe, một người bệnh Down, không thể dễ dàng để hiểu được điều đó, vì cô chỉ biết có Al là cha của mình, và Cha-Đức Chúa Trời. Cô đọc một câu kinh thánh “Cha là Đức Chúa Trời trên cao.” Trông cô thật là thánh thiện, đáng yêu làm sao.

Paul nghĩ về cha mình, về em gái. Paul đã tìm thấy hàng trăm bức ảnh của cha, về tất cả mọi thứ, như thể khi ông chụp hình thì ông có thể giữ lại được giây phút mà không bao giờ ông có thể giữ lại được. Cho dù quá khứ qua đi, nhưng ký ức vẫn tồn tại, những giấc mơ vẫn cháy bỏng... 

Cuộc đời của mỗi chúng ta, bị ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố, mà bản thân không dễ gì cưỡng lại được. Điều “kỳ diệu” vẫn có thể xảy ra, những trường hợp “cá biệt,” ngoại lệ như Phoebe vẫn tồn tại, thách thức số phận, như một ngọn lửa mong manh, bé nhỏ nhưng đã bùng cháy và toả sáng. Và giá như mỗi người chúng ta sống trung thực với chính mình, với người thân, thì có thể cuộc đời của họ đã khác, hoặc ít nhất họ đã có thể sống thanh thản cho đến giây phút cuối cùng, bạn nhỉ? 

Austin 
Tháng 6, 2016
Minh Nguyệt Graves



 

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.