Chùm truyện ngắn 100 chữ

 

 

Soong cơm tráng

Xưa, nhà nghèo, đông con, cơm còn bữa rau bữa cháo, nói gì đến thức ăn. Lâu mới có món cá con kho mặn. Soong cá ăn xong, đổ cơm vào tráng ăn rất ngon. Ba luôn nhường cho con cơm tráng lần đầu và tráng lại lần hai cho mình. Ba lao động cực nhọc, không một lời than, cố nuôi con ăn học nên người. Nay trưởng thành, xa nhà, các món Tây Tàu con đã từng nếm nhưng không thể nào bằng món cơm tráng ngày xưa. Chiều mưa làm con nhớ nhà, nhớ Ba và thèm chén cơm tráng, Ba ơi!

 

Ăn cắp

Hồi chị nó mới đi lấy chồng, hay mang bánh trái về cho mấy đứa em ốm đói. Nhiều lúc chị nó ăn cắp bên nhà chồng đem về cho mấy đứa em. Mấy hôm trước, đứa giúp việc lấy trộm mấy triệu đồng gửi ra cho mạ và em ở quê. Nó tức định làm tới thì chợt nhớ đến chị nó ngày xưa. Có những người chị chấp nhận tủi hổ vì thương đàn em mình. Tự nhiên nó cảm thấy tội nghiệp đứa giúp việc! Không biết chị nó ngày xưa có bị chửi mắng nhiều không?

 

Thương em

Nó là đứa nghèo mà tự trọng không muốn xin ai và ghét trộm cắp. Không biết có phải vì vậy mà nghèo không? Ngày xưa khi nó còn thanh niên, chị nó mỗi lần lên thăm nó đều vứt ví tung lung để nó lấy tiền tiêu vặt. Nó không lấy trong ví thì chị giả đò rơi tiền. Rơi thì nó không chê. Lớn lên nó không nuôi nổi vợ con. Chị cho nó góp vốn đầu tư một lời một, nhiều khi một lời hai, ba. Nó nghèo chứ không ngu. Thôi kiếp này nợ chị vậy.

 

Dì Sâm

Con nít thường không ý thức nhiều về họ hàng. Ai yêu thương và quan tâm thì nhớ. Dì Sâm là dì của anh chị họ nó. Dì ở Quảng Bình, hè hay vô Huế chơi. Mỗi lần dì đưa anh chị họ đi chơi, là nó được đi theo.  Dì mua cà rem cho anh chị nó thì cũng cho nó một cây, nấu xôi kem cũng cho nó ăn. Cả đời nó hiếm ai cho những món ngon như vậy.  Nửa đời người trôi qua, ở một nơi xa xôi vào lễ tạ ơn, nó nhớ về dì. Dì chắc đã quên?

 

Trinh

Em tên Trinh và đời em cũng chìm nổi vì chữ trinh. Mới lớn, yêu một công tử nhà giàu và mất trinh. Đàn ông hay tự hào chiến tích đục “thuyền quyên” này. Rồi một sinh viên y khoa say mê sự hấp dẫn nữ tính của em. Vì tương lai mù mịt và cả chữ trinh, mối tình “trai tài gái sắc” cũng không về đâu. Lấy chồng xa để quên. Đổ vỡ, em về quê. Đoạn kết có hậu, em có một gia đình hạnh phúc mà em xứng đáng. Chàng trai trẻ ít học hiểu “Trinh” hơn anh bác sĩ ngày xưa.

 

Lạc cung đời

Hồi còn trung học, Dũng con nhà khá giả, hội hè lớp lúc nào nó cũng là cây văn nghệ với ngón đàn điêu luyện và giọng hát đầy đam mê. Mười mấy năm sau, thỉnh thoảng bạn bè cũ họp mặt ôn kỷ niệm. Dũng tranh thủ bỏ cuốc xe ôm để trở về với ngày xưa thân ái. Mấy đứa bạn đem đàn ra hát nghêu ngao. Dũng nghe tiếng đàn lạc dây và lỗi nhịp mà không có ý kiến. Mười mấy năm rồi nó không còn đàn hát. Lạc cung đàn với nó không còn quan trọng nữa.  

 

Thiếu một cái

Nhờ sắc đẹp và kỹ năng mồi chài đàn ông, chưa đầy 30 tuổi, Giáng Hương đã nắm trong tay một cơ ngơi khá lớn. Giàu chưa đủ còn muốn phải sang, có nàng mướn báo chí phỏng vấn về bí quyết để có được thành quả bao người mơ ước. Giáng Hương dương “Hán” hết cỡ lên mặt dạy đời: “thành công cần phải có một trái tim nóng và một cái đầu lạnh”. Anh người yêu cũ tình cờ nghe bài phỏng vấn buông một câu: “còn thiếu một cái quan trọng nhất yêu ơi”.

 

Thời đã qua

Ở Việt Nam anh là một bác sĩ tài đức vẹn toàn. Rồi anh sang Mỹ lúc đã qua nửa đời. Dù đạt điểm rất cao ở các kỳ thi, anh cũng không may mắn được trở lại nghề y. Để nuôi con, anh mua đồ sĩ online rồi ra chợ trời bán lẻ. Trời mưa hàng ế ẩm, anh gọi điện đứa đàn em may mắn hơn được làm nghề trở lại trên đất Mỹ. Nó nói anh phải luôn giữ đam mê với nghề thì mới có cơ hội. Anh ngu sao? Nhưng đam mê đâu phải thích là lên.

 

Hữu hạn

Mẹ nàng đẹp và hiền. Nó đến thăm nàng trong những cơn say được bà vỗ về yêu thương. Nó cảm nhận được tình thương ấm áp đó và nguyện suốt đời sẽ xem bà như mẹ. Nó và nàng có duyên mà không nợ. Mẹ nàng giận cả nàng và nó vì chuyện hai đứa. Một lần về thăm, nó không còn cảm giác về mái nhà xưa. Hôm mẹ nàng đi xa, nó không đến tiễn vì nhiều lẽ. Mất nàng nó không đau. Mất tình thương của mẹ nàng nó sụp đổ. Đời người hữu hạn mọi điều, mẹ ơi!

 

Đuổi bắt

Hai mươi năm trước nàng là một nàng thơ lãng mạn và mong manh. Chàng một gã lực điền thô tháp. Lúc bên nhau, nàng đọc thơ, chàng im lặng. Nàng mất hứng, họ xa nhau. Gặp lại nhau đã quá nửa đời. Thăng trầm cuộc sống đưa đẩy chàng thành nhà văn lúc nàng đã là một doanh nhân không còn mấy trăn trở với nhân tình thế thái. Hai người vẫn lệch pha. Cuối cùng, lúc chàng sắp đuổi kịp thì nàng đã lên ngồi trên cao. Hai người chung một đường nhưng chàng luôn chậm một bước.

 

Đôi mắt người điên

Chị họ nó ngày xưa buôn bán lanh lợi, hay hỏi han và cho nó quà. Trắc trở cuộc sống đã làm chị điên. Chị sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối làng. Nó về thăm chị sau hai mươi năm. Đoàn người vừa vào sân chị đã ra chửi đuổi với cái nhìn hằn học và sợ hãi. Chiều, vợ con nó ngồi chơi bên bờ rạch còn nó đi dọc bờ tìm về dĩ vãng. Chợt nó thấy chị núp sau bụi tre nhìn trộm vợ con nó với đôi mắt hiền dịu đầy niềm vui. Nó biết chị vẫn thương nó như ngày xưa.

 

Tiếc…

Nàng từ xa về thăm lại tình đầu. Trước khi đi đón, chàng bảo nàng nhớ mang theo tiền trả công một ngày xe ôm vì chàng không biết nói sao với vợ và ba đứa con đang đói. Nàng nhờ chàng chở đến bờ suối nơi hai người hẹn nhau lần đầu mà nàng không chịu cho chàng ôm hôn. Ngày đó chàng là một lãng tử coi trời bằng vung và nàng thì đến từ khuê các. Nay bên gốc si già, nàng ôm chàng nuối tiếc. Xưa nếu nàng để chàng ôm thì giờ đâu phải mất...

 

Nguyễn Thanh YKH-29

 


 

 

Tháng 4, 2024

Tháng 3, 2024

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.