Nỗi Lòng Của Ông Già Noel

(Thằng bé Randy.)
Hàng năm, sau ngày lễ Tạ Ơn (Thanksgiving), thì nhà nó bắt đầu chuẩn bị trang hoàng cho lễ Giáng Sinh. Việc đầu tiên là cha nó đem Cây Giáng Sinh; mấy thùng đựng đồ trang trí, thiệp chúc mừng; các dây đèn từ trên "gác xép" xuống. Những thứ này được cất giữ từ mùa Giáng Sinh trước. Sau đó thì phải làm sạch bụi bặm, và sắp xếp theo thứ tự. Các dây đèn cũng được trải dọc xuống sàn nhà để coi bóng đèn nào bị cháy sẽ phải thay bóng mới. Vòng hoa treo ở cửa trước nhà được thắt thêm cái nơ màu đỏ thiệt là to, gắn thêm một vài trái thông khô; bông hoa tươi màu đỏ và vàng rực rỡ; và băng giấy có hàng chữ “Merry Christmas."

Nhà nó không bao giờ có cây thông tươi để trang trí, vì mẹ nó bảo “Phải bảo vệ môi trường chứ, người ta trồng cây không hết; cớ sao mình đem chặt, rồi sau một tháng đem vứt? Phí của trời.”
Cây thông bằng nhựa gồm có nhiều phần, tách rời ra, bây giờ chỉ cần ráp lại thôi; sau đó sẽ được quấn dây điện chung quanh. Phần lâu nhất là gắn các Ornaments. Nó thích làm việc này nhất, vì nó thích nhìn các bóng đèn bằng thuỷ tinh sáng loáng; lấp lánh; lung linh đủ màu sắc. Mẹ bảo mỗi năm người ta làm thêm nhiều màu, nó thích nhất là màu xám bạc của năm ngoái, đẹp kiêu sa. Sau khi cây thông được trang trí xong xuôi thì bắt đầu trang trí quanh nhà, dây đèn được treo dọc theo tường, và mấy đôi vớ có ghi tên của nó và cha mẹ, cũng như con chó và con mèo. 
Tiếp theo đó là mỗi Chủ nhật, nó sẽ được cha hoặc mẹ dẫn đi mua quà. Mẹ dẫn đi mua quà cho cha, và Cha dẫn đi mua quà cho mẹ. Nó luôn thắc mắc: thế cha mẹ đi mua quà cho nó lúc nào?
Mua quà về rồi, lại “thu thu dấu dấu” ở đâu đó; dưới gầm giường, trong góc tủ; để không ai biết, và đợi đến khi mọi người đi ngủ, thì “tự nhiên” các món quà được gói trong giấy bóng, gắn hoa, và để dưới gốc cây thông.

Quà nhà nó được mở vào sáng hôm sau Giáng sinh. Phải đợi món quà của ông già Noel đem đến cho riêng nó; Mẹ nói, vì trẻ con trên thế giới này nhiều quá, (đếm hết cả hai bàn tay mà còn chưa xong!) thành ra ông già Noel không thể đi nhanh hơn được, với lại ông Noel già và hơi béo nên di chuyển rất chậm chạp. Dĩ nhiên bạn sẽ thắc mắc làm sao ông già Noel biết nó thích gì mà cho, đúng không? Thế mới gọi là tài! Mẹ nói rằng Ông có thể nghe lời nó cầu nguyện hằng đêm; nhưng để cho chắc; mẹ giúp nó viết cho ông một cái thư dài, để ở dưới ống khói lò sưởi.

Năm nay, không như mọi năm. Năm nay là năm đầu tiên nó đi học. Nó học lớp Một A trường tiểu học gần nhà. Ở trường, cô giáo dạy cho tụi nó biết ý nghĩa của ngày lễ Tạ Ơn. Cô giáo nói nhiều về lịch sử khi người di dân tới đất nước này, được những người địa phương giúp đỡ, cho lương thực, nước uống, giúp đỡ để sống và hình thành Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Nó nghe mà không hiểu gì lắm, nó chỉ thích nghe đoạn cuối thôi, trước khi cô kết thúc buổi học, “Chúng ta phải biết ơn người đã giúp cho mình trong cuộc sống hàng ngày, và phải biết bày tỏ lòng biết ơn. Bằng cách gì ư? Bằng cách tặng gói bánh, gói kẹo, viết cái thiệp, hay đến trước mặt họ và nói lời cám ơn chân thành."

Cám ơn ông đưa thư, vì nhờ ông mà bao nhiêu tình yêu thương được gói ghém trong các bức thư; được đem tới cho mọi người ngay cả những nơi xa xôi hẻo lánh; ngay cả những ngày mưa tuyết, gió bão mịt mùng. Cám ơn người hốt rác, người cắt cỏ, người giúp việc trong nhà, những người phải làm công việc nặng nhọc mà chúng ta không muốn làm. Cám ơn các bậc phụ huynh, đã đến trường giúp điều hành xe cộ quanh khu vực của trường, như có người phải ra đứng giữa đường giơ cao tấm bảng có chữ STOP để các xe dừng lại cho học sinh băng ngang đường được an toàn. Cám ơn các cô làm ở phòng ăn đã vất vả lo cho tụi nó hàng ngày lúc nào cũng có thức ăn ngon. Cám ơn người thợ cắt tóc để nó trông đẹp trai và bảnh chọe hơn. Cám ơn ông lính cứu hỏa, đã giải thích cho cả lớp hiểu, khi họ mang mặt nạ chống khói độc, để cứu ngôi nhà đang cháy, thì đừng sợ và nhớ nghe theo lời ông hướng dẫn. Cám ơn ông cảnh sát giúp mẹ nó thay lốp xe bị bể, người đã tới lớp học của nó để dạy cho tụi nó biết không nhận kẹo hay quà từ người lạ... Và nhiều người nữa. “Các con có thể kể những người mà các con phải nhớ ơn không?” Cô hỏi,
Ối chà, nhiều lắm, cả lớp nhao nhao tranh nhau nói, để cho cô viết lên bảng, kín cả cái bảng to đùng đùng ở giữa lớp luôn nhé!!! Thế mới biết có bao nhiêu người mình mang ơn!

Nó thắc mắc, “Nhiều người thế; làm sao có thể cám ơn trong một ngày mà làm xong được?”
Cô giáo cười, “Phải có cả tháng, từ ngày Lễ Tạ Ơn (Luôn luôn là ngày thứ Năm của tuần thứ tư trong tháng 11 hàng năm,) và kéo dài cho tới Giáng Sinh. Bởi vậy mới gọi là Mùa Tạ Ơn hay Mùa Giáng Sinh." Giờ nó hiểu rồi, Giáng Sinh không phải chỉ có nhận quà, đồ chơi, mà là mùa để mọi người bày tỏ tình yêu thương, biết ơn “Caring; Sharing, và Giving." Cô giáo nói, “Khi các con lớn lên, dù bận rộn đến đâu, mỗi năm một lần, hãy tạm dừng mọi công việc để nói lời cám ơn những người đã cho các con cuộc sống bình yên nhé.” Về nhà, nó hào hứng kể cho cha mẹ nghe về lễ Tạ Ơn và ý nghĩa của Mùa Giáng Sinh; những điều cô giáo mới dạy hồi sáng. 

Còn một tuần nữa là lễ Tạ Ơn, và sau đó sẽ là Giáng Sinh! Nó thấy hồi hộp lắm. Nó mong rằng, mọi chuyện sẽ giống như năm trước, năm trước nữa, và cả năm trước… trước nữa; như trong ký ức của nó vẫn lưu giữ. Nó mong ông già Noel biết nó giỏi, để cho nó quà. Nhưng giờ đây nó ngồi thừ người suy nghĩ không biết phải xin ông Noel quà gì đây?

(Ông già Noel)
Như thường lệ thì hàng năm, khoảng từ sau lễ Tạ Ơn cho đến lễ Giáng Sinh, Ông sẽ làm thêm một công việc mà chỉ những người có ngoại hình như ông mới được nhận vào làm. Phần để kiếm thêm thu nhập, phần vì ông thích được gần lũ trẻ con; với lại; ông sống có một mình thôi, không vợ, không con, không người thân, làm thêm thế này cũng là một cách để giết thì giờ. Người đó phải mập mạp, đeo gương trắng, có râu dài màu trắng, lông mày và tóc cũng trắng luôn, nhưng tóc thì không quan trọng lắm vì ông sẽ đội một cái mũ vải màu đỏ viền trắng. Ông phải mặc bộ đồ màu đỏ, cũng có viền trắng, ngồi ở chiếc ghế rộng, để lũ trẻ con ngồi trên chân và chụp hình chung với tụi nó. Đọc đến đây, hẳn các bạn đã có thể đoán được ông là ai rồi; vâng, ông chính là ông già Noel. 

Ngoài việc chụp hình với tụi nhỏ ở các nơi, ông còn phải chuẩn bị quà cho lũ trẻ, để kịp phân phát trong đêm Giáng Sinh (Dĩ nhiên chỉ cho những đứa trẻ ngoan mà thôi. Nhưng trẻ con, đứa nào chẳng tin rằng nó ngoan, và sẽ được nhận quà?) Công việc của ông là tiếp nhận những điều ước của bọn trẻ. Bên cạnh những lời cầu nguyện, ước ao, bọn trẻ sẽ viết thư gởi cho Ông, và ông phải đọc hết (không sót một bức thư nào cả đâu nhé!) để biết đứa nào thích gì mà cho! Cũng có những đứa trẻ viết thư để dưới ống khói, vì chúng tin rằng khi ông đến nhà tụi nó (Bằng cách chui qua ống khói lò sưởi) sẽ đọc được. Khổ quá! Cái này thì sai. Vì nhiều lý do. Thứ nhất, để đến khi ông tuột khỏi lò sưởi ở nhà tụi nó thì lấy giờ đâu mà sửa soạn quà cho kịp? Thứ nhì, đêm Giáng Sinh lạnh buốt; đốt lò sưởi lên, thì thư cháy mất queo rồi, còn đâu? Có nhà, các cháu còn để sẵn ly sữa nóng, và bánh để “hối lộ” ông, cho ông ăn đỡ đói. Có nhà thì để đèn cho sáng, sợ ông không đọc thấy số nhà rồi đi lạc chăng? 

Năm nay, không như mọi năm. Năm nay, ông không được khỏe; ông nằm li bì suốt mấy ngày rồi. Thì ai cũng biết ông Noel già và hơi bị quá cân, nên bị đủ thứ bệnh. Ông bị tiểu đường do ăn bánh ngọt quá nhiều, (Bao nhiêu lần, ông muốn người ta đừng cho bánh, thay vào đó là tô bún, hay dĩa trái cây thì hay hơn không nhỉ? Nhưng mà đâu có dễ gì thay đổi được “truyền thuyết” đã tồn tại bao đời nay?) Ông bị tim mạch nữa, cái này là do cholesterol, và cả năm ông ít vận động, (có lẽ là do ông làm biếng tập thể dục, mới sinh cớ sự!!!) Nói gì thì nói, nếu ông không thấy khỏe hơn thì Giáng sinh này, bọn trẻ con sẽ không có quà!!! Những điều ước của chúng sẽ không biến thành sự thật!!! Điều này đúng là một tai họa lớn, một đại họa lớn chứ chẳng phải đùa đâu. Bọn nó sẽ khóc suốt ngày, không cho ai làm ăn gì cả! Bọn chúng sẽ khóc suốt đêm thì bố mẹ nào mà ngủ cho được!!! Thời gian này nhà trẻ, trường học đóng cửa, khó tìm người giúp việc lắm, phen này thì Ba mẹ tụi nhỏ phải lãnh đủ thôi!!! Bọn nó sẽ thất vọng vô cùng và không còn muốn cố gắng để thành những đứa trẻ ngoan nữa!!! Thế này thì nguy to!!!
Ông suy nghĩ mông lung và lo lắng suốt mấy ngày nay…
Ông lo quá đi mất..
Phải làm sao đây?

(Lớp Một A)
Mấy hôm rày, ở cái lớp Một A có 10 đứa học trò này, bọn nhỏ kháo nhau rằng, năm nay ông già Noel không đến được! Vì sao tụi nó biết được tin này? Ấy là bạn Randy tình cờ trong lúc ngủ trưa nghe cô giáo nói Billie nói với cô phụ giáo Carol, “Ông già Noel như thường lệ sẽ đến để chụp hình với tụi nhỏ, và có liên hoan, văn nghệ, nhưng năm nay ông bệnh nên không đến được, phải nhờ người khác, chưa biết nhờ ai đây?” Bán tín bán nghi, nhưng rõ ràng tụi nhỏ rất thất vọng từ cái tin thằng Randy loan báo!!! Bọn chúng sững sờ, buồn rầu, thấy rõ. Cô giáo báo rằng ông già Noel phải nhập viện, và bác sĩ không cho ông đi đưa quà vào đêm Giáng Sinh, sợ “lỡ có chuyện gì” thì “không ai giúp ông gọi 911; và dẫu có gọi được thì cũng không cách gì xe Ambulance có thể tới kịp, vì người ta chưa làm ra được loại xe cứu thương giống như xe Sleigh của ông già Noel.”

"Rõ khổ, lúc tớ lớn tớ sẽ làm chiếc xe ấy cho mà xem!” Nó nói một cách cương quyết với thằng bạn học.
Buổi học cuối cùng, cô giáo dùng skype để bọn trẻ có dịp nói chuyện với ông già Noel trước khi tụi nhỏ nghỉ mùa Đông.
“Ông ơi, Ông có nhớ tụi con không?” Bọn nhỏ nhao nhao tranh nhau hỏi.
-“Có chứ, nhớ nhiều lắm.” Ông già Noel đáp.
“Ông ơi, vậy ai sẽ trao quà cho tụi con?”
-“Uhm, cái này thì ông chưa biết, nhưng các cháu đừng lo, các cháu đã ngoan ngoãn suốt năm thì thế nào cũng sẽ có quà thôi mà.”
“Ông ơi, ông nhớ đến sang năm nhé!”
-“Chắc chắn rồi. Ta chỉ muốn các cháu nhớ ăn uống điều độ, tập thể dục, chơi đùa, đừng ngồi trước computer chơi game suốt ngày, để đừng bị béo phì như ta.”
“Ông ơi, thế khi ông bằng tuổi chúng cháu, ông già Noel có cho ông quà không?” Thằng Randy hỏi.
-“Nơi ta lớn lên, nghèo khổ lắm, chưa bao giờ trẻ con nhận được quà, vì đến cái ăn, cái mặc hàng ngày cũng đã khó, cha mẹ làm gì có tiền mua quà cho con cái. Ta nghĩ có lẽ ông già Noel cũng nghèo như mọi người chung quanh, nên không thể cho trẻ con quà; mặc dù bọn chúng cũng rất ngoan như các cháu ở đây. ” Ông nói.
“Thế bây giờ ông có còn ước ao được gặp ông già Noel không?” Randy hỏi tiếp.
-“Có chứ, ta luôn ước ao được gặp ông già Noel một lần trong đời, các cháu ạ, và để được nhận quà.” Ông đáp với giọng trầm buồn.

(Đêm Giáng Sinh) 
Từ thành phố Austin, có một tuyến tàu lửa đi lên cực Bắc. Tuyến tàu lửa này chỉ hoạt động từ sau lễ Tạ Ơn tới ngày 23 tháng 12 hàng năm; vào cuối tuần, một ngày có 2 chuyến. Hôm nay, trên chuyến tàu lửa cuối cùng của mùa, có một nhóm hành khách gồm cô giáo và 10 em học sinh lớp một A. Họ cần phải gặp một người ở cực Bắc, địa chỉ được ghi rõ ràng trên phong bì, “Ông già Noel, North Pole…”

Khi họ tới, căn nhà trống trơn, người hàng xóm cho cô giáo biết là từ khi bị bệnh, ông được chuyển tới chỗ dành cho người bệnh ở giai đoạn cuối, gọi là Hospice, có người chăm sóc 24/24.
Cả đoàn tìm tới Hospice, và được người y tá đưa tới phòng của ông. Trên chiếc giường ở góc phòng có một người đàn ông già trong bộ đồ màu đỏ viền trắng, đang nằm mê man, hơi thở chậm, thoi thóp. Có lẽ do bọn nhỏ nói chuyện ồn, nên Ông tỉnh dậy. Mở choàng mắt, Ông nhìn thấy một cô gái và 10 em bé; tất cả trong bộ đồ đỏ đặc trưng của ông già Noel, đang vây quanh ông, mỉm cười, khuôn mặt đứa nào cũng rạng rỡ. Ông ngỡ mình đang nằm mơ!!! Cô giáo giới thiệu bọn trẻ với ông, rồi bọn trẻ hát bài Merry Christmas, và nắm tay nhau đi quanh giường ông nằm; đứa cầm tay, đứa cầm chân, xoa tóc, xoa râu của ông. Rồi thằng Randy, thay mặt cho cả nhóm, tiến tới ôm choàng lấy ông và nói, "Giáng Sinh không phải chỉ có nhận quà và cho quà, mà còn là mùa để mọi người bày tỏ tình yêu thương, chia xẻ và chăm sóc người khác, là “Caring; Sharing, và Giving.” Chúng cháu xin cám ơn ông đã mang quà đến cho chúng cháu bao nhiêu năm qua.”

Từng đứa một tiến tới ôm ông và trao cho ông món quà do chính tay tụi nó làm ở trong lớp.
Sau khi mọi người ra về, ông chìm dần vào cơn mê và ngày hôm sau ông qua đời. Cô y tá quả quyết với người bạn trực ở văn phòng đang làm giấy tờ khai tử cho ông, “Tôi thấy Ông ấy mỉm cười, và nghe ông ấy lẩm bẩm, “Ta đã gặp ông già Noel rồi.”

Trên cao, ông già Noel với đôi cánh thiên thần, đang nhìn xuống cô y tá mỉm cười hiền hậu, “Đúng con ạ, Ta đã gặp ông già Noel rồi!” Và Ông bay đi, đúng lúc đó, văng vẳng từ xa chuông đồng hồ điểm 12 tiếng. 
“Không khéo lại trễ trao quà cho bọn trẻ mất…” Ông nghĩ.

Austin, Texas Mùa Giáng Sinh 2018
Minh Ng. Graves.

 

 

 

 

 

Tháng 4, 2024

Tháng 3, 2024

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.