NHỮNG TRÁI BÍ ĐỎ Ở DALLAS AQUARIUM VÀ CÂU CHUYỆN MA

BS Trần quý Trâm

 

Mùa Halloween năm nay có dịp đi dự đám cưới đứa cháu ở Dallas tôi mới có dịp đi thăm Dallas world aquarium, một vườn địa đàng mà từ lâu tôi chưa hề biết. Đi tham quan phải mất cả hàng tuần và cả hàng tháng mới thấy hết những công trình nhân tạo vĩ đại nào là hoa thơm cỏ lạ, nào là chim muông đủ loại, những  đàn bướm đủ màu sắc bay lượn trên những thảm cỏ xanh ngát của một mùa thu thật tuyệt vời.

                              Một sáng mai hồng thăm Dallas

                               Aquarium với muôn vàn những trái bí ngô

                              Giữa rừng hoa tươi với muôn màu sặc sỡ

                              Đàn bướm lượn chập chờn trên vòm lá

                              Cảnh thần tiên sao xao xuyến lòng ta!

                              Tới đây xem muôn cảnh lạ

                               Giữa đất trời non nước bao la!

                               Tôi về nhớ rất nhiều Dallas

                               Hẹn một ngày tái ngộ không xa!

 

 

CÂU CHUYỆN VỀ NHỮNG TRÁI BÍ ĐỎ (PUMPKIN)

 

Dallas Aquarium mùa Halloween năm nay đi đâu cũng thấy những trái bí đỏ, bí trắng, có những trái tạo hình những con ma trông ghê sợ, hình ảnh trái bí đỏ tạc hình cái đầu lâu khiến tôi nhớ một cảnh tượng con ma năm xưa, câu chuyện có thật mà tôi sẽ kể cho các bạn nghe sau đây:

 

 

 

  Pumkin hình đầu lâu trong Dallas aquarium

 

Tôi bắt đầu sợ ma khi tôi học năm thứ 2 Y khoa Huế. Số là ngày đầu tiên học Dissection on cadavre với 1 giáo sư người Đức (tôi quên mất tên) tại phòng xác của bệnh viện Huế, buổi chiều về nhà tôi thấy trong túi áo blouse một gói nhỏ hơi nặng. Mở ra, chèn đéc ơi, thằng bạn quỷ nào chơi đoảng gói 1 miếng gan người chết bỏ vào túi áo của tôi; sau tôi mới điều tra tên bạn quỷ đó là H bắc kỳ. Sợ thất thần, tôi nói với Ba tôi, rồi tôi đào 1 lỗ nhỏ trước sân, gói ghém miếng gan cẩn thận rồi đem chôn. Hai cha con thắp hương khấn vái hương hồn người quá cố đã hy sinh thân xác cho chúng tôi học, mong người tha thứ lỗi lầm không cố ý của tôi. Từ đó tôi bắt đầu sợ vong hồn người chết!

 

Năm 1977 sau khi ở tù về tôi được Ty y tế Quảng Nam Đà Nẵng chỉ định tôi làm tại bệnh viện Đại Lộc, cách Đà Nẵng khoảng 30 cây số. Đường xa, phương tiện đi lại chỉ có chiếc Honda cũ và nhiều khi xe hư phải đi xe đò hay đi xe đạp. Buổi sáng tinh sương trời còn tối, gò mình trên chiếc xe đạp, một mình một bóng, thỉnh thoảng một vài chiếc xe đò hỏa tiễn chạy bằng than gầm rú lướt qua, tung tóe vung vãi lên trên mặt đường những viên than hồng còn cháy đỏ, xe tôi chạy qua Gò Cà, một nghĩa địa mà người ta đồn là có ma. Buổi sáng âm u, trời se se lạnh, đường xa tôi không sợ, nhưng tôi sợ ma. Tôi bắt đầu niệm vài câu trong chú Đại Bi để cho tâm hồn thanh thản một chút. Rồi tôi cũng tới bệnh viện đúng 8 giờ sáng!

Đồng chí Phấn, bí thư đảng ủy bệnh viện nhìn tôi soi mói và nhếch miệng cười khả ố vì tôi, một BS “ngụy”, đã đi đúng giờ mà nó quy định.

Phòng tôi ở cửa sau đi ra là một nghĩa địa, từ lâu nghĩa địa hoang tàn không ai chăm sóc nầy trông hoang vắng và tiêu điều. Lúc mới làm việc tôi ở chung với BS Trản, ykh5, sau bị VC bắt vì tội vượt biên (nay đã quá cố) nên tôi ở một mình. Ban đêm vắng vẻ lạ thường, trông ra ngoài trời, thỉnh thoảng tôi thấy một vài tia sáng lóe lên như ngọn lửa rồi vụt tắt. Có phải ma trơi không? Tôi vội đóng cửa sổ lại và cố dỗ giấc ngủ. Nhưng tôi lại nghe một tiếng chim kêu rất lạ, đêm nào đến khuya nó cũng kêu từ bên rặng cây ngoài nghĩa địa: nào là “vượt biên mới hết cực”, “sống chi đời ô nhục”…

Không biết con chim tên gì, nhưng cứ về khuya thì nó lại kêu réo như thôi thúc tôi đi vượt biên, đi tìm lẽ sống vì ở nhà thì tương lai gia đình tôi vô cùng đen tối.

Tôi đang cố gắng giỗ giấc ngủ thì bỗng nghe tiếng ai gõ cửa dồn dập, có tiếng người nói đứt quãng, hình như quá sợ hãi:

 

        Hình hai con ma từ 2 quả bí đỏ ở Dallas aquarium

  • “Anh Trâm ơi! Mở cửa cho tôi vô với! Tôi bị ma bét (bắt) (nói tiếng Quảng đặc sệt) mở cửa  meo (mau)! Anh cứu tôi!”

Tôi mở cửa, anh Cử, Bệnh viện phó ùa vào, mặt anh trắng toát không còn giọt máu! và chao ơi là khủng khiếp, một quả cầu lửa với cái miệng mở oác to, thở phì phò, nó nhăn hàm răng nham nhở cười, trời ơi! Nó theo sát anh Cử, tới cửa nó dừng lại và quay đầu lại rồi bay về phía bãi tha ma. Tôi chết khiếp vội đóng cửa cái rầm. Anh Cử lắp bắp nói: Anh Trâm ơi! Khủng khiếp quá! Tôi đang nèm (tiếng Quảng), tự nhiên tôi nghe tiếng ai gõ cửa dồn dẹp (dập), mở cửa ra, một chiếc đầu leo (lâu) lửa bốc cháy hừng hực, đôi mắt lối như 2 trái banh tennis tròn xoe, tiếng thốt ra từ cái miệng đỏ rực kêu chít chít, tôi sợ quá tông cửa phóng chạy tới anh đây, con ma nó còn rượt theo tôi tới anh đây! Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ma! Nói xong anh Cử vẻ mặt còn tái xanh nằm vật trên giường lấy mền trùm kín mặt mũi, hàm răng đánh nhau kêu cộp cộp, run bần bật. Tôi cũng sợ run, nói với anh Cử: “Anh bình tĩnh, con ma đi rồi! Mà anh là đảng viên mà cũng sợ ma à!”

  • Anh nói chi ba trợn! Đảng trời! Đảng nào cũng sợ ma! Đảng của tôi lại càng sợ nhiều nữa! vì có nhiều nợ với nhân dân!

 Anh Cử hay Nguyễn văn Cử là Bệnh viện Phó bệnh viện Đại Lộc, người Thanh Quýt, đảng viên lâu năm mới từ trên núi về, tốt nghiệp y sĩ trung cấp ở trường Y Tây Nguyên, chỉ chuyên học về cây lá, nhưng anh có nhiều năm tuổi đảng, lại là thương binh loại 2 nên được Đảng cho làm chức vụ lớn. Anh có vợ làm y tá cũng là đảng viên và 1 con gái vừa mới sinh.

Sau vụ y sĩ Cử bị ma rượt, tôi nhận xét có mấy bà đảng viên ở khu tập thể như tôi có con dại, buổi tối thật khuya vào ngày rằm, mồng một lấm la lấm lét trông trước trông sau sợ ai thấy, ra trước sân thắp vài cây hương và rì rầm khấn vái. Còn tôi với Y sĩ Cử thân tình hơn. Khi tôi được Ty y tế Đà Nẵng chuyển công tác tôi về bệnh viện quận 2, anh giữ giấy công tác của tôi và sẽ đưa tôi với điều khiện là phải cho chị em bệnh viện thấy mặt vợ tôi vì lúc nào tôi cũng than thở là vợ tôi xấu xí và ốm yếu đen thui thui không thể so bằng với mấy chị cán bộ ở đây. Tôi năn nỉ hết hơi vợ tôi, rút cuộc cũng chở vợ tôi lên bệnh viện tham quan và cám ơn Bệnh viện đã giúp đỡ tôi chuyển công tác về Đà Nẵng. Xe honda vừa tới cổng bệnh viện, cả làng ùa ra coi mắt, tôi nghẹn lời, vì không nói dối được nữa, mấy bà xúm vô xem mắt vợ tôi khen lấy khen để, cô Hồng y tá người ta đặt tên là Hồng rọm vì người lép kẹp như bộ xương, nước da đen thui như chà và, ả nầy là vợ một  trung sĩ Biệt động quân đào ngũ, là 1 antenne của đồng chí Phấn, chính trị viên của bệnh viện, hay theo dõi tôi, nhất là khi tôi về Đà Nẵng nghi ngờ tôi có hoạt động tình báo với CIA, cô ta la to: “Anh Trâm quá xạo, chị Trâm nước da trắng đẹp như ri mà anh nói: vợ tôi da đen, nhăn nheo như bà già, cực khổ lắm.” Anh Cử thú nhận: tui đã gặp chị Trâm rồi, nhưng nói anh Trâm đem chị lên để mấy chị em tạo bất ngờ cho vui thôi! Anh cũng tâm sự với tôi, anh đã làm nhiều điều ác nên mới bị quả báo  như bị ma rượt! Anh thường ngâm rượu thuốc với các thai nhi bị sẩy để uống nói là để bổ dương, bổ âm gì đó, tôi khuyên anh nên bỏ đi, tội lỗi lắm! Trong các câu chuyện lần sau tôi thấy anh không tin vào Đảng nữa. Khi tôi đổi về Bệnh viện quận 2 Đà Nẵng nghe tin anh nhiều lần bị kỷ luật! và Đảng bắt buộc anh về hưu sớm.

 Tới Dallas vô Aquarium coi thấy mấy trái bí đỏ mùa Ma quỷ, tôi thấy y hệt trái cầu lửa năm xưa mà chúng tôi chứng kiến ở bệnh viện Đại lộc. A di đà Phật.

 

CUỘC HỘI NGỘ KỲ THÚ TRONG TIỆC CƯỚI ĐỨA CHÁU NỘI

 

Trong lời phát biểu của đại diện nhà gái, thân sinh của cô dâu tôi nghe đôi chữ phát âm bằng tiếng Quảng Nam, ví dụ như: “tình cảm sâu sét (sắc) của hai con… cầu chúc hai con trem nem (trăm năm) hạnh phúc… đầu bạc reng (răng) long, ăn ở ngay thẻng (thẳng)… tôi biết ông sui người Quảng, rồi ngó hình dạng ông sui tôi thấy ngờ ngợ… hình như tôi có biết ông nầy. Khi ông ta vừa dứt lời xuống ngồi ghế cạnh tôi, tôi mừng rỡ la to lên: trời ơi anh Cử. Ông xui cũng ngó tôi chằm chặp rồi cũng la to: trời ơi anh Trâm! Hai chúng tôi ôm nhau mừng rỡ, rồi anh Cử huyên thuyên kể cho tôi nghe câu chuyện của anh. Anh kể: “Anh biết không, sau khi anh về Đà Nẵng được 1 năm thì vợ chồng tôi cũng nghỉ việc rồi dọn về Đà Nẵng ở, được giấy bảo lãnh qua Mỹ của chú em ruột. Anh Trâm thấy đó, vợ chồng tui qua Mỹ và đang định cư ở Dallas. Chúng tôi có một nursery lớn lắm và thu nhập cũng cao, nói cho anh mừng! Con bé Jenny nầy, lúc anh ở bệnh viện Đại Lộc thì nó mới sinh, nay anh thấy nó lớn chưa! Qua Mỹ nó đổi tên thành Jenny, tên cũ nó là Đan Thanh; không ngờ nó học cùng trường và quen nhau với cháu của anh và nay là ngày tổ chức đám cưới! Ông trời thật kỳ diệu, rốt cuộc chúng mình đều biết nhau và bà con với nhau cả! Jenny tới chào Ông đi con.” Jenny và thằng cháu nội của tôi tới chào vợ chồng tôi, cặp trai tài gái sắc nầy thật đẹp đôi, thật dễ thương! Hai cháu đều là bác sĩ cả! Tôi tự nghĩ: nếu gia đình anh y sĩ Cử nầy mà còn ở bên VN, còn làm ở cái Bệnh viện Đại Lộc đó thì đâu có chuyện đổi đời như ngày hôm nay!

 

 


 


Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.