TÌM KHÔNG RA TỘI!

 

     Sau tháng 4 năm 1975 một số chúng tôi được Ty y tế Cộng sản Quảng Nam Đà Nẵng cho vào làm việc tạm thời (gọi là lưu dung: có nghĩa là thương hại cho đi làm) tại Bệnh viện đa khoa Đà Nẵng vì cán bộ chuyên môn Cộng sản chưa có trình độ tiếp thu các khoa phòng Bệnh viện.

Tôi lấy ví dụ: khoa ngoại có BS Krum tốt nghiệp trường Y Tây nguyên làm trưởng khoa ngoại, mỗi lần có trường hợp cấp cứu hay mổ xẻ nào, tôi phải mời BS Krum tới quyết định. Krum than thở: thú thật với anh, tôi học chỉ toàn cây lá, họ ép tôi làm trưởng khoa chỉ về mặt Đảng, chớ tôi không biết gì về khoa ngoại, các anh cứ làm việc đi, tôi chỉ ký thôi!

 

Trưởng khoa cấp cứu là y sĩ Tài ở bệnh viện Thanh Hóa chuyển tới, anh nầy mới đầu gặp tôi là yêu cầu tôi bố trí cho anh một cái ghế chỗ tựa vào tường vì anh ta đau lưng, anh ta ngồi bỏ chân lên ghế tự như người Hà nội, thỉnh thoảng anh rít một hơi thuốc lào say sưa rồi coi chúng tôi  làm việc. Chúng tôi làm khoảng 1 năm, tôi phụ trách khoa hồi sức nhi.

 

Tôi nói qua về trình độ của bà BS trưởng khoa nhi cách mạng này một chút, bà BS tên Tám nầy trình độ văn hóa lớp 6, vì nhu cầu công tác, bà được phong từ Y sĩ lên Bác sĩ để tiếp thu Bệnh viện. Vì trình độ quá thấp kém nên bà không biết mô tê gì hết! Năm này dịch sốt xuất huyết lan tràn, khoa hồi sức nhi các cháu nằm la liệt. Tôi thường bỏ vào dung dịch chuyền, kết hợp với một số trụ sinh còn lại trong kho. Thuốc hiệu quả nhất là Penicllin G Potassium 1 million (chỉ chuyền tĩnh mạch) pha vào dịch chuyền. Một bữa sau 2 ngày nghỉ phép, tôi đi làm lại thấy ở khoa hồi sức nhi sao mấy chai dịch chuyền của mấy cháu nước đục ngầu. Tôi lấy làm lạ hỏi mấy cô y tá họ nói BS Tám cho thuốc đó! Tôi hỏi bà Tám, bà nói: tôi thấy anh cho chuyền Penicillin nên tôi thấy trong kho có thuốc, tôi cho chuyền có sao đâu! Thôi chết rồi, bà lấy loại Benzathine Penicillin 1M5 dùng để chích thịt, nước đục. Tôi hoảng hốt kêu y tá rút hết các dịch chuyền ra gấp! Không biết hậu quả mấy cháu sau nầy ra sao!

 

BS Quyền khoa nội, BS Hạnh, BS Miên khoa ngoại, riêng BS Thuật được đề bạt lên làm làm trưởng khoa lây vì lý lịch tốt. BS Thuật học cùng lớp với tôi nhưng vì hoàn cảnh hay trình độ học vấn gì đó nên ở lại lớp liên tục, nhờ BS Quyến giám đốc bệnh viện Huế che chở anh Thuật tá túc trong bệnh viện Huế không dám ra ngoài vì ra ngoài là bị quân cảnh bắt vì tội trốn lính. Khi ra trường quả nhiên bị quân cảnh bắt đi TTHL Quang Trung, nhưng anh có bằng BS, thành thử anh được đổi về đơn vị chi khu Hòa vang, làm trưởng chi y tế với cấp bậc trung sĩ Bác sĩ. Lý lịch của anh rất tốt: bản thân chống đối chế độ nên chính quyền “ngụy” giáng chức xuống làm trung sĩ. Lý lịch tốt nên được Đảng ủy bệnh viện ĐN chấp thuận đề cử anh làm trưởng khoa lây.

 

Làm được 1 năm không biết vì lý do gì, bệnh viện cho chúng tôi nghỉ việc. Một tuần sau chúng tôi được giấy công an triệu tập lên bệnh viện nhi đồng Hòa khánh (cũ) nay được đổi thành bệnh viện tâm thần. Buổi sáng tập trung tôi thấy xe công an chở tới khoảng 100 người gồm Bác sĩ, giáo chức, kỹ sư… những công nhân viên và sĩ quan biệt phái của VNCH khoảng 20, 30 anh em Bác sĩ, Dược sĩ. Sân bệnh viện tâm thần buổi sáng tờ mờ lúc đó, hàng chục nam nữ bệnh tâm thần (cũng có thể gọi là điên) đang tập thể dục buổi sáng theo tiếng loa đặt trước cổng Bệnh viện phát ra. Họ múa may quay qua quay về, bước tới bước lui như cái máy.

 

Về Y tế, công an tên Dưỡng (hình như thiếu tá) phụ trách tổ 5 người của chúng tôi gồm: Tôi,  BS Quyền,  BS Hội, BS Hậu và BS Nguyễn trung Tín thuộc LĐ 15 BĐQ, Tín khóa 13 YNDS Trưng tập,  30/4 chạy không lọt nên cũng cùng chung số phận với chúng tôi. Cán bộ Dưỡng mặt mày gian xảo đần độn, nhìn xoi bói chúng tôi nghiêm mặt nói: Tôi biết các anh có nhiều nợ máu với cách mạng. Các anh phải viết lý lịch thật rõ ràng từng năm, tháng từng ngày làm việc với chính quyền ngụy. Khai rõ các anh có công có tội với cách mạng, khai rõ để chúng tôi cứu xét có mức độ khoan hồng với các anh! Riêng về lý lịch, sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi nhập ngũ vỏn vẹn chỉ có 4 năm, trước 30/4/75 một tháng, trong khi đi hành quân tại Quảng Trị tăng phái cho lữ đoàn TQLC, tôi được Trung sĩ văn thơ hớt hơ hớt hải chạy tới báo tin thật vui và đưa tôi tờ quyết định của bộ Tổng tham mưu được thăng thiếu tá y sĩ, tôi không dám khai vì khai vào sẽ nặng tội đi lính 4 năm  trừ đi 6 tháng nằm tại tổng y viện Duy Tân vì bị VC pháo kích ở Tam Kỳ mảnh đạn ghim vào bàn tay trái (tôi được chiến thương bội tinh) nhưng dấu không khai báo! Vì cấp bực Thiếu Tá tội càng nặng hơn!

 

Lý lịch của tôi khai rất rõ ràng, xào đi xào lại, quan trọng là mấy chữ bác đảng phải viết hoa phải khai rõ ràng 3 đời tam đại (ông cố, ông nội và cha tôi), cái nầy thì tôi gắng lắm chỉ khai đời cha tôi, may mắn là cả 3 đời không ai là địa chủ! Còn anh em bên bà xã đông quá nhớ không hết, nhất là có ông anh vượt biên khai vô chết là cái chắc, sau khi ở tù về nhiều khi  mất cảnh giác quên khai thêm ông anh nầy suýt  nữa ở tù lại!

 

Đến phần luận tội, công an Dưỡng bắt chúng tôi khai báo các tội chống phá cách mạng, cho thời gian 2 ngày. Tôi suy nghĩ nát óc tìm ra các tội nhưng tìm mãi mà không ra, vì mấy năm đi lính chỉ biết có đi hành quân rồi về hậu cứ khám bệnh, ngoài ra không làm gì để chống phá cách mạng. Hai ngày đã qua đến phần quy tội, tôi trao đổi với BS Tín, tôi tìm ra được 5 tội:

 

Tội thứ nhất: quăng lựu đạn màu bừa bãi làm dân chung quanh nhà không hài lòng, chỉ trẻ con thì thật là vui! Chúng hò reo ầm ĩ!

 

Tội thứ hai: đi hành quân thấy cờ Mặt trận mà không tự giác ra hàng!

 

Tội thứ ba: tội bắn chim bừa bãi. Mấy con chim cu đậu trên dây điện đường lên Non Nước Đà Nẵng, bị tôi dùng đạn mã tử tiêu diệt. Tội lỗi! Sau nầy tôi đã sám hối và thề không bao giờ bắn chim nữa, khu vực nầy thuộc một tổ hoạt động của đặc công Việt Cộng chúng hay ám sát các sĩ quan VNCH hay các binh sĩ Mỹ đóng xung quanh phi trường Non Nước. Sau nầy có người nằm vùng nói với tôi, họ nghi tôi bắn chim một hình thức khám phá các hoạt động của tổ đặc công Việt Cộng!

 

Tội thứ tư: chữa bệnh mau lành cho thương bệnh binh VNCH để chúng có sức khỏe tốt đi đánh phá cách mạng.

 

Tội thứ năm: đem lính về làm tà lọt. Thực ra tôi chỉ đem một người lính về giữ nhà, tên này sợ đi hành quân giả bệnh năn nỉ tôi giúp đỡ. Về nhà chỉ có giữ nhà vì tôi hay đi hành quân liên miên. Tên này sau 75 có tới thăm tôi với cấp bậc đại úy công an, nó nói với tôi: Lúc đó tôi thấy ông bắn chim trên đường vô Non Nước, giết ông mấy hồi vì tôi là tổ trưởng tổ đặc công. Nhưng thấy ông hiền, làm BS không có tội nên không giết!

 

BS Tín không biết tìm ra đâu đến 50 tội! Nào tội để râu, tội đánh lính, tội phá quán cà phê (Đà Nẵng). Ngày đúc kết tội, công an Dưỡng mặt mày bặm trợn, tập họp anh em lại tuyên bố: Các anh làm việc cho chính quyền ngụy, sau khi làm việc với các cơ quan, các cơ sở và tin vào sự thành thật khai báo của các anh, tôi đánh giá các anh có nhiều chỗ che dấu thiếu sót sót, cụ thể là: 2 anh Trâm, Tín, binh chủng BĐQ ngụy, mà BĐQ là sát, các anh làm tổn thương, sát bao nhiêu cách mạng rồi. Các anh che dấu chưa khai báo cụ thể?

-  Anh Hậu tôi nghĩ vì sao đến tuổi nầy mà anh chưa lấy vợ (lúc đó anh đã 45 tuổi), nghi ngờ nguyên nhân: Anh để thời gian làm việc cho CIA.

-  Anh Quyền, trong lúc chúng tôi lưu dung anh, có 1 lần anh đã tiếp xúc với 1 tên BS  người Thụy sĩ. Tên này vừa xuống phi trường là cứ nằng nặc gặp cho được anh, chúng tôi theo dõi tên này có tới anh một lần, anh đã nhận hay trao đổi mật thư gì với nhau!

-  Anh Hội trong thời gian làm khoa nhi, cơ sở phát hiện anh đã đặt máy nghe lén vào chiếc điện thoại anh đã chuyển bao nhiêu mật thư cho CIA?

Mặc dầu chúng tôi cải chính, phủ nhận nhưng công an Dưỡng vẫn nghi ngờ không chấp nhận.

Như trường hợp tôi:

Tôi vô binh chủng BĐQ mà BĐQ là sát nhưng tôi là BS, chỉ có tội là bắn chim, không làm thiệt hại cách mạng gì hết.

Anh Hậu bào chữa: tôi chưa lấy vợ vì tôi xấu trai không cô nào ưng tôi hết.

BS Quyền bộc bạch: Ông BS Thụy sĩ qua VN lần nầy là để trùng tu lại khoa nhi, lúc trước tôi có tu nghiệp ở Thụy sĩ, Ông đó biết tôi nên tới thăm mà thôi! Tôi chỉ chào xã giao chớ không nói gì hết!

Anh Hội than thở: Tôi làm khoa nhi thấy cái điện thoại hết pin nên tôi lấy 1 cục pin mới thay thế chớ không phải đặt máy nghe lén!

Công an Dưỡng vẻ mặt nghi ngờ ghi ghi chép chép rồi nói: để chúng tôi cứu xét các trường hợp tội lỗi của các anh sau.

 

Một hồi kẻng khua lên dồn dập, báo ăn trưa, chúng tôi ùa ra sân, mỗi người cầm một cái muỗng và 1 cái chén nhựa Trung Quốc tiến về nhà ăn. Tôi vừa đi vừa gặp BS Nguyễn tăng Miên (yk3) tôi buột miệng than thở: Tụi mình đi lính quân y chuyên môn chắc không có tội! Miên quát: toa đi BĐQ nợ máu, sao không có tội! Chỗ bạn bè, không moa báo cáo công an là toa ở tù ngay! Gặp BS Phùng văn Hạnh đang đi tới, tay cầm chiếc đũa gỏ vào cái chén nhựa vừa đi vừa hát nghêu ngao: ‘Hỡi các cậu bé con, tuổi các cậu còn non, các cậu phải chăm học, có học mới nên khôn,” Miên nghe được, kêu anh Hạnh lại quạt cho một trận: anh muốn tôi đi báo cáo công an không? Anh còn tư tưởng phản động! BS Hạnh sau nầy vô Sài gòn làm tại BV ST Paul đuợc 1 thời gian thì bị tên Dưỡng (thiếu tá công an) vô SG còng tay anh Hạnh tại ngay BV, giải ra ĐN nhốt vô kho đạn ĐN một thời gian rồi giải giao lên trại tù Tiên Lãnh. Sau nầy tôi được tin anh định cư ở Montreal Canada! Tôi coi anh cũng như anh Đinh văn Tùng là hai bậc đàn anh của TTYT Toàn khoa ĐN mà tôi quý mến nhất trong đời tôi! Anh Hạnh trải qua 12 năm khổ sai ở trại tù Tiên lãnh!

Tôi nhớ mấy câu thơ của anh đăng trên các báo ở Canada:

                       “Em ơi anh muốn xuôi tay

                        Nhắm nghiền đôi mắt nằm ngay vệ đường

                        Phải đây là chốn quê hương

                        Mà người quê hương lại chẳng thương chi mình

                        Xử nhau ráo máng cạn tình

                        Biến người Bác sĩ trở thành nông nô”

                        ………… hay:

                       “Ngậm ngùi nhìn lại đôi tay

                        Ngày xưa thoăn thoắt vá may cứu người

                        Mà nay chai đá sần sùi

                        Ngón long, khớp lệch thiệt đời nghệ nhân. ’

                                  (Trích thơ của BS Hạnh)

 

BS Miên, trước đây tôi nằm Tổng y viện Duy Tân, Miên thuộc Liên đoàn 71 quân y hay theo dõi lúc tôi về nhà, có lần Miên bắt gặp tôi, chận xe tôi lại nghiêm mặt nói: “Toa nằm bệnh viện quá lâu phải lên đơn vị ngay, lính bị thương không có BS họ mất tinh thần, toa là sĩ quan, toa phải làm gương cho binh sĩ và hãnh diện được phục vụ trong quân đội VNCH !” Một mặt Miên ca ngợi VNCH nhưng sau 1975 Miên treo cờ MTGP ở tòa thị chính Đà Nẵng! Sau nầy chúng tôi bị bắt đi ở tù, BS Miên vẫn tiếp tục làm lại Bệnh viện Đà Nẵng (có thể là cơ sở).

 

Buổi trưa nắng chát chúa, dòng người mồ hôi nhễ nhãi chen chúc xúc cơm chan chan húp húp thật tội tình, họ cũng biết thân phận là sau đợt phân loại nầy công an sẽ bắt một số người! Nồi cơm độn bo bo và cả vại nước mắm cũng vơi dần, lại một hồi kẻng tập họp tập trung về phòng.

 

Dư âm tiếng kẻng như tiếng gọi hồn ai về cõi bên kia thế giới! Đời là những chuỗi ngày vô vọng! Trên sân một người bệnh tâm thần đang nhặt mấy tàn thuốc hút dở rồi bỏ vào môi rít một hơi cho đã cơn ghiền. Chúng tôi được công an báo tin cho nghỉ việc chờ cứu xét cho đi làm lại hay không, BS Miên, BS Viên, BS Thuật và một số anh em khác vẫn được đi làm lại còn chúng tôi vẫn chờ đợi. Một tháng ở nhà dài vô tận, tôi không biết công an tới bắt ngày nào, đêm ngày đi đâu công an cũng theo dõi tôi giống như tội phạm, không biết làm gì để kiếm ăn đây. Tôi bày ra khám bệnh chui! Thời gian đó một số anh em nhất là các cựu quân nhân vì nhà nước ra kế hoạch không cho đẻ quá 2 con, nếu bị vỡ kế hoạch sẽ bị cắt tem phiếu lương thực nên họ muốn thắt ống dẫn tinh (còn gọi là thiến), họ tìm tới tôi giúp đỡ, làm ăn cái công việc làm ơn làm phước nầy cũng khá bận rộn một ngày 5, 6 ca mổ cũng đủ sống qua ngày. Ngoài ra còn khám bệnh chích thuốc, bệnh nhân rất đông, họ thích tìm các BS “ngụy” để khám!

 

Tôi nói sơ qua cái chuyện minor surgery nầy một chút. Cái vasectomy hay male sterilization hay permanent contraception chỉ là dùng novocaine gây tê tại chỗ, xẻ và dùng scalpel luồn lách vào sâu một chút thấy một sợi dây trắng nhỏ xíu đó là vasa deferens, lấy tay kéo 1 chút,  người bệnh thấy đau nhói là đúng rồi! Sau đó cột lại hay cắt tùy ý kiến thân chủ, phần nhiều họ ưng cột để sau nầy khá giả có cơ hội kiếm thêm quý tử nữa chỉ cần tháo chỗ cột ra). Thời gian mổ khoảng 30 phút. Một tuần sau là vết thương lành. Nhu cầu càng nhiều tôi làm không xuể. Làm việc cật lực có tiền tìm manh mối vượt biên lần nữa!

 

Một bữa tôi đang khám bệnh bỗng nghe tiếng ồn ào ngoài cổng, chiếc xe đạp vứt ngoài sân nhà, Tân, em BS N hớt hơ hớt hải chạy tới níu tôi mếu máo: anh tới giúp anh N gấp, anh N mổ ca giống anh làm, làm thế nào máu chảy tùm lum! Tới nơi, BS N mặt tái xanh, người nằm trên giường chỗ mổ máu tuôn xối xả, thì ra N cắt nhầm mạch máu. Tôi cẩn thận cột lại mạch máu, tìm lại ống dẫn tinh và cột lại. Mọi việc rồi cũng êm xuôi. Tôi nói với BS N: Toa phải cẩn thận làm cái nầy, vì toa chưa quen xảy ra tai biến thì mệt lắm. Sau nầy nghe tin N đổi qua nghề phụ hồ nghĩ cũng tội nghiệp!

 

Một tháng sau lúc trời đang tờ mờ sáng, cả đêm tôi thao thức không ngủ vì tôi có cảm giác có điều bất ổn xảy ra. Tiếng chó sủa vang. Một xe hòm công an đỗ trước cổng nhà, lố nhố 10 tên công an mặt mày đằng đằng sát khí, kẻ áo vàng người áo xanh, đi theo có ông tổ trưởng dân phố tất cà hùng hổ súng ống lên đạn kêu răng rắc, ào vô nhà tôi, chúng tập trung vợ và mấy con tôi lại, tên thủ trưởng trừng mắt, nghiêm mặt gọi tôi ra trình diện. Nó nhìn tôi từ đầu tới chân mỉm cười đắc thắng rồi rút tờ lệnh bắt đi cải tạo ra, nạt tôi đứng yên nghe đọc lệnh, sau khi đọc xong chúng lấy sợi dây điện trói tay tôi (vì không có còng), trước khi chúng bắt tôi ra xe để giải giao vô trại tù Kho đạn, tôi xin phép chúng cho tôi được bồng con gái út của tôi mới 2 tuổi rồi nghẹn ngào ra xe! Ngồi trong xe tôi đinh ninh chắc là mình can tội khám chui, mổ xẻ không có phép nên bị bắt, nhưng không phải vậy!

 

Mấy năm tù tội tôi cũng chưa tìm ra tội, sau nầy đọc giấy phóng thích do Ông Hoàng Minh Thắng chủ tịch tỉnh ký tôi mới biết cái tội mà tôi tự ý khai ra là đúng, tội như sau: BS TQT Đại úy LĐ14/BĐQ “ngụy” can tội tận tình cứu chữa thương bệnh binh “ngụy” để chúng có sức khỏe đi đánh phá cách mạng.

 

 

Thời gian rồi cũng trôi qua, sau thời gian định cư ở Mỹ, vợ chồng tôi có về thăm VN một chuyến. Một đêm trăng trời đẹp tô hòa mình vào dòng người đi xem lễ đêm Noel tại nhà thờ Thánh Tâm trên đường Độc Lập ĐN, tôi nghe tiếng ai thật quen la lối mấy đứa nhỏ, 4 đứa con gái nhỏ nhắn thật dễ thương! Tới gần thì ra BS H, tôi mừng rỡ thăm hỏi: Anh H khỏe không, con nít đâu đông vậy! Anh H mếu máo: nói thật với anh, sau khi ở tù về, sợ quá tôi liền lấy vợ, vợ tôi là y tá làm ở khoa anh đó, mà Trời Phật thương cho được 4 con gái! Mà năm một anh ơi! Tụi nó phá lắm! Chị L vợ anh H nguýt anh H một cái rồi nói với tôi: Anh coi trước đây thấy anh hiền lành tôi cũng có cảm tình nhưng anh cù lần không chịu tỏ tình. Sau nầy ở tù về anh đổi thái độ, gặp tôi là cứ tấn công tới tấp rồi đòi xin cưới ngay! Nghĩ cũng lạ thật! Tôi nói với chị: Chị bắt đền công an Dưỡng đi! Anh H cười trẻn rồi đánh trống lảng kêu mấy đứa nhỏ lại chỉ vào tôi nói: Các con chào chú đi con!

Chú nầy là bạn ba, Việt kiều ở Mỹ mới về đó!

 

Sau nầy tôi nghe tin anh H cùng gia đình được đi qua Mỹ theo diện bảo lãnh, không biết ở tiểu bang nào!

 

                        Houston, 20 tháng 4 năm 2014.

                        BS Trần quý Trâm

 

 

 

 

 


Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.