CA ĐÊM

Tâm bước vào nhà, ném cái xách tay xuống sàn, cởi áo khoác rồi ngồi thịch xuống cái sofa đã bạc màu; nàng đưa cả hai chân lên ghế và thở thật mạnh, suốt cả ngày dường như đôi chân nàng chỉ biết đứng. Con gái nàng bước ra ngồi cạnh, đưa tay mân mê đôi chân mẹ. Nó bảo hôm nay mẹ về trễ nên chị em nó đã ăn mì gói. Tuy đói nhưng Tâm chưa muốn ăn ngay, nhìn đồng hồ đã chín giờ rưỡi tối, Tâm định uống ly sữa rồi đi ngủ.

Bỗng nhiên pager bíp, nàng gọi lại văn phòng. Họ muốn nàng đến sửa cái ống thông tiểu đang bị kẹt làm bệnh nhân rất khó chịu. Hai bên qua lại một hồi rồi Tâm cũng đồng ý đi vì chưa hết giờ của ca đêm, khi không còn việc nàng chỉ muốn về sớm với con. Tâm mới đổi qua làm người điều dưỡng trong cộng đồng mấy tháng nay, giờ giấc có phần linh động khỏi trực gác nhưng mỗi tháng nàng phải làm ca đêm hai lần, từ mười một giờ sáng đến mười một giờ tối.

Ngoài trời tuyết rơi rơi như thách đố sự trở lại khu dowtown, Tâm đứng dậy đến choàng vai đứa con trai mười một tuổi đang ngồi chăm chú vẽ hình batman, hôn nhẹ trên má đứa con gái rồi khoác áo ra đi. Con gái nàng mới bước qua tuổi teen, đưa mẹ tới cửa thì bảo con muốn đi với mẹ, như có lần Tâm đã mang chúng theo, nhưng hồi đó là mùa thu và bây giờ là mùa đông, chúng không thể ngồi chờ trong xe lạnh giá. Nàng bảo: “Con phải ở nhà với em, mẹ chỉ đi khoảng một tiếng đồng hồ mẹ sẽ về ngay.”

Tâm ngồi vào xe nổ máy, cái quạt nước quay quay, nhìn lên khung cửa sổ của căn hộ, nàng thấy hai đứa con đang đưa tay vẫy mẹ, chúng là động cơ thúc đẩy năng lực của nàng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống mới mà số phận đã xô đẩy nàng tới một thành phố hoa lệ của Canada.

Xe đã ra khỏi con đường nhỏ phủ đầy tuyết, và nàng đang lái xe trên con đường cái rộng thênh thang. Bỗng thấy đói, Tâm đưa tay lấy viên kẹo cứng bỏ vào miệng, người nhà của bệnh nhân đã nhét vào tay nàng những viên kẹo hồi chiều và bảo Tâm sẽ cần chúng trên xe. Hai cái quạt nước vẫn chạy đều đẩy những lớp tuyết mỏng trên kính xuống, con đường thật vắng vẻ, những gian hàng hai bên đã đóng cửa từ lâu, những ngọn đèn đường chiếu nhạt nhòa trên tuyết trắng làm lòng Tâm lắng xuống. Tâm cho xe chạy nhanh hơn. Gió bắt đầu thổi mạnh, nàng thấy những bông tuyết đang rơi chệch dần theo đường nghiêng nghiêng, nghe đâu khuya nay sẽ có bão nên nàng đã quyết định đi ngay để trở về trước khi cơn bão đến. Nàng cho xe quẹo trái rồi quẹo phải như đã mò mẫm trong bản đồ trước khi đi. Sau gần nửa tiếng đồng hồ, nàng đã đến gần địa chỉ nhà người bệnh.

Tâm ngừng xe trên con đường cái, mở cái bản đồ ra xem lại lần nữa. Đúng là con đường bên tay trái, nàng phải quẹo lên cái dốc đó rồi quẹo qua cánh phải của hình chữ U mới đến trước nhà họ. Lần đầu tiên Tâm nhìn thấy cái dốc khá cao. Chỉ một đoạn đường chưa đầy trăm mét nằm ngay dưới đáy chữ U của con đường nối liền sau đó, mà độ dốc phải hai chục độ, tuyết trắng lại phủ đầy che kín cả vệ đường tạo một khoảng không gian trắng xóa, tinh nguyên không một vết tích của bóng người hoặc xe cộ qua lại, nàng chỉ thấy vài bụi cây nhỏ trụi lá hai bên để đoán biết đâu là con đường và đâu là vệ đường. Có lẽ cái dốc nguy hiểm nên hai bên đường đã có hai ngọn đèn sáng chói. Tâm ngồi nhìn cái dốc một lúc, nàng cảm thấy sợ, đây là năm đầu tiên nàng lái xe giữa mùa đông, tay lái của nàng còn non yếu. Tâm sợ lỡ mắc kẹt ở đó thì không thể nào gọi ai giúp được. Quanh quẩn bốn bề vắng lặng. Cuối cùng nàng phải quyết định “liều.”

Tâm quay tay lái qua trái từ từ chạy lên dốc, tâm trí nàng tập trung tối đa, bỗng dưng chiếc xe tụt xuống làm nàng hoảng sợ, nàng nhấn mạnh chân ga hơn nữa để chống sự tụt lùi nhưng chỉ chạy được một quãng ngắn rồi đứng lại. Tâm ngồi cúi đầu suy nghĩ, chăm chú nhìn phía dưới để đổi gear qua chữ N thì bỗng nhiên một cái gì thoáng qua mắt, nàng giật mình ngẩng đầu lên, như một bóng ma trước mặt nàng, hồn vía nàng lên mây. Một người đàn bà tây cao, ốm độ tuổi sáu mươi, mái tóc dài trắng xóa buông phủ hai bên bờ vai, bà mặc một cái poncho dày dệt tay màu kem với những đường rằn màu nâu nhạt tạo nên một hình ảnh rất lạ lùng. Hai tay bà dang ra vẫy vẫy, chiếc poncho rộng bay bay trong gió trông thật ma quái. Mắt Tâm mở to cố nhìn cho rõ, người hay ma. Giữa cái không gian trời đen, đất trắng đó, tất cả như là ảo ảo thật thật.

Bà từ đâu đến, bỗng dưng đứng trước mặt nàng như trong câu truyện ngắn nói về cánh bướm của một nhà văn trong Tự lực văn đoàn mà Tâm đọc hồi nhỏ, đôi cánh đập vào trước mặt kính của toa đầu máy vào ban đêm, như hình ảnh người đàn bà dang tay bảo người lái phải dừng lại. Tài xế cho tàu ngừng thì ngay trước mặt là chiếc cầu mà xe lửa sắp chạy qua đã gãy sập xuống sau cơn bão lụt. Sau đó ông mới biết đó là con bướm đậu trước toa đã cứu ông thoát một tai nạn lớn, cùng một lúc người vợ của ông đang ốm nặng ở nhà vừa ngưng thở, cánh bướm như hồn ma của bà đã đến cứu ông.

Hồn ma nào đang đến cứu Tâm đây? Tất cả diễn ra trong tâm trí chỉ một vài giây đồng hồ, nàng bình tĩnh trở lại, ngồi nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn bà đó, bà là người thật, đôi mắt xanh trong sáng có hồn và đang diễn tả một sự van xin. Tâm hé quay cánh cửa xuống, cả hai sinh mạng hay nói đúng hơn là hai người đàn bà đang cần sự cứu giúp. Tâm lên tiếng hỏi: “Bà cần giúp gì?” Bà hỏi lại: “Cô có tiền lẻ không?”

Tâm đạp mạnh chân phải lên phanh cố giữ xe đứng yên, nàng đưa tay lục lọi trong ví tìm, tiền lẻ tiền chẵn gì cũng cho, người hay ma không cần biết, thà cho lầm còn hơn bỏ sót một người lớn tuổi giữa đêm khuya lạnh lẽo như vậy. Mặt nàng bỗng căng thẳng nhớ lại nàng đã dùng hết tiền mặt cho bữa ăn trưa hôm qua. Tâm nhìn bà một cách thất vọng, cũng như bà nhìn lại Tâm. Bỗng dưng nàng nhớ tới con gái, nàng sực nhớ đến tờ giấy bạc hai chục mà con gái đã xếp nhỏ bỏ vào cái túi tí xíu trong chùm chìa khóa, nó gọi là tiền “in case” cho mẹ. Tuần trước đó nó đã đứng dưới lạnh gần nửa tiếng đồng hồ để xin một cái vé lên xe buýt vì nó đã đánh mất cái vé trở về. Không ngần ngại gì nữa, Tâm kêu lớn khi người đàn bà vừa quay mặt bỏ đi. “Chờ một chút.”

Tâm cố mở cái dây kéo của cái túi nhỏ ấy, con gái nàng đã cẩn thận ghim thêm cái kim băng lên đó. Tâm rút tờ giấy bạc mở ra đưa cho bà, bà cầm lấy, đôi mắt bà loé thật sáng như chưa bao giờ bà nhận được một tờ giấy bạc cho không như vậy từ tay người khác. Tâm đổi gear, đưa tay làm dấu để bà đi qua một bên, nhường đường cho nàng đạp mạnh chân ga, bà ta muốn nán lại giúp nàng lên dốc. Bà đứng xích ra một đoạn, đưa tay làm dấu cho Tâm lùi xe lại rồi quay tay lái qua phải và nhấn ga. Tâm làm theo, chiếc xe vụt tới làm Tâm hết hồn, nhưng nhìn lại xe nàng đã vượt cái dốc đó và đang chuyển động an toàn trên con đường bằng phẳng. Tâm quay lại nhìn phía sau để ra dấu cám ơn, nhưng bà đã biến mất nhanh chóng như một bóng ma.

Sau này có dịp tình cờ Tâm gặp lại bà trong một buổi họp mặt của cộng đồng khu vực, Tâm mới biết bà là một nghệ sĩ vẽ tranh ở tỉnh nhỏ mới dọn đến. Những người nghệ sĩ chân chính thường sống trong sự thiếu thốn và cô đơn, họ chỉ biết đam mê diễn tả tài năng của của mình qua những tác phẩm, quên hẳn cả cuộc sống hiện thực, họ sống lơ lơ lửng lửng với một thế giới khác, nhiều lúc như thế giới của ma.

Tâm đã tìm được chỗ đậu xe quá nhà người bệnh một đoạn rồi bước vào, người nhà đón nàng trước cửa. Chưa lại hồn với bóng ma lúc nãy nàng lại gặp một bệnh nhân nằm chờ chết bên cạnh người thân, vợ và ba con ông đang xúm quanh giường bệnh. Mặt ông hốc hác, miệng khô nứt nẻ, nàng cần phải coi lại nhiều thứ lắm, nhưng việc đầu tiên là phải thông ống tiểu, nàng lục lọi mấy thùng dụng cụ mà chẳng tìm thấy cái nàng cần. Tâm phải trở ra xe trong bóng tối đen như mực, cố lục lọi trong những thùng giấy, rồi nàng cũng tìm được cái syringe 60cc và chai nước muối đã đông đá, Tâm đang loay hoay nghĩ cách làm tan đá thì một người nhà chỉ cho nàng thấy chai nước muối khác trên thành cửa sổ. Thông xong Tâm xem xét lại thuốc men và bệnh tình của ông. Giờ thì nàng có thể ra về; nhìn gương mặt của ông khá thoải mái, và những người thân bớt căng thẳng, lo âu.

Đang bước ra xe trên con đường tối om, một bóng đen to lớn bước tới làm tim Tâm thóp lại, mắt nàng lại giương to nhìn cho kỹ, nhất là đôi bốt màu vàng đang đập vào mắt nàng, chân ông chạm đất để lại dấu ấn trên nền tuyết. Nàng lẩm nhẩm “không phải ma”, ông là một người da màu mặc áo khoác và quần đen, mang xách đen, và trùm lên đầu cái mũ dính liền của áo khoác. Tâm ngồi vào xe, hít một hơi thật dài, bên ngoài gió bắt đầu thổi mạnh rít lên từng hồi. Nhìn đồng hồ đã mười một giờ rưỡi đêm. Tâm nhớ lời hứa với con, có lẽ giờ này chúng đã đi ngủ. Nàng nổ máy xe và bật đèn pha.

Con đường chính của thành phố thật vắng vẻ không một chiếc xe hay một bóng người, Tâm chậm rãi lái về nhà. Những bông tuyết trắng rơi giăng giăng trước mặt, thỉnh thoảng lại tung lên trong gió, bốn bánh xe đang quay đều thật chậm trên con đường trắng xóa, Tâm đang thả hồn phiêu lưu với cái khung cảnh huyền ảo mà nàng chưa từng thấy, như cái thế giới lung linh trong những câu chuyện thần tiên của trẻ con. Nàng cho xe chạy chậm hơn nữa để thưởng thức sự tĩnh mịch của thành phố về đêm trong mùa đông buốt giá. Chiếc xe trông như chú rùa khổng lồ cô đơn bò một mình trên cát trắng.

Lại một bóng đen khác xuất hiện bên kia đường, nơi khu nghĩa địa cổ cả trăm năm trước, bóng đen cũng là người đàn ông mặc áo khoác đen quần đen và chiếc mũ nỉ có vành. Ông đứng gần ngôi mộ sát đường, đối diện là những bulding thấp cũ của những căn hộ cho thuê và một nhà thờ cũ kỹ. Tâm liếc nhìn bóng đen lần nữa, ông vẫn đứng bất động dưới màn sương của tuyết và ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt. Nàng chẳng biết là người hay ma. Mà người hay ma thì nàng không phải hốt hoảng chạy trốn, cứ thong thả lái về, nàng đang ngồi trong xe ấm áp, an toàn như chú rùa ẩn nấp trong cái mu cứng cáp của nó. Mải mê với tuyết và khung cảnh hoang vắng giữa đêm khuya, Tâm chợt nhớ tới con, nàng giật mình tự hỏi: “Ủa, tới nhà chưa nhỉ?” Nhìn qua góc đường là cái thư viện quen thuộc, nàng quẹo xe qua đó, và nhà nàng chẳng còn xa nữa.

Bước vào nhà, nhìn con trai đã ngủ say, qua mở cửa phòng con gái, nghe tiếng động nó thức dậy hỏi “Mẹ về rồi à?” Tâm cúi xuống hôn lên trán con, thì thầm cám ơn con đã để tờ giấy hai chục trong túi nhỏ. Tâm ngồi nhấp từng ngụm nhỏ của ly sữa mới hâm nóng, tâm hồn nàng thư thái sau một ngày làm việc của ca đêm, tuy vất vả, đói khát nhưng nàng đã học được rất nhiều điều, điều nàng thích nhất là trong bóng đêm tĩnh mịch, ranh giới giữa người và ma thật gần nhau.

Lê Cẩm Tú YKH13

 

 


Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.