CÂU CHUYỆN THĂM NUÔI

 

BS Trần quý Trâm

Khi ở tù nếu không có người thân như vợ con, cha mẹ... đi thăm nuôi thì đời coi như tàn vì lúc đó người tù thấy thật là cô đơn tuyệt vọng! Tôi cám ơn vợ tôi trong những ngày tù tội vì bị Việt cộng bắt với lý do chính do ông chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Đà Nẵng Hoàng minh Thắng ký “BS Đại úy BĐQ ngụy quân Trần quý Trâm can tội cứu chữa thương bệnh binh ngụy để chúng có sức khỏe đi chống phá cách mạng.”

 

Khu thăm nuôi của trại tù An Điềm rất gần trạm xá của tôi làm, qua song cửa tôi thấy trên con đường mòn chạy qua khu thăm nuôi, hôm nay là một ngày vui. Buổi sáng thật sớm, ánh mặt trời vừa le lói khuất bên hàng cây bên sườn đồi, từng đoàn người và những đoàn người tiếp nối trong quần áo sau lưng đề chữ cải tạo sọc xanh đậm, có người đi dép lê, xách lon guigoz đựng nước, có người đội nón lá để tránh nắng, có người gánh 2 cái thúng vì nghe tin vợ ngày hôm nay tiếp tế rất nhiều đồ, có người đẩy cái xe cút kít, không biết dự trù chở đồ gì mà trang bị rất dữ dội, có thể là tiếp tế gạo. Người tù nào cũng ưng vợ con mình tiếp tế đồ ăn cho nhiều để rồi sau nầy ăn thật nhiều để bù lại những ngày đói khát, nhưng họ có biết đâu rằng những gói mì, những đòn bánh chưng, bánh tét là những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt, những nỗi cơ cực buôn chui bán nhủi nhịn ăn nhịn mặc của những người vợ hiền vì thương chồng mà phải trèo đèo lội suối đi tới đây để đem thức ăn cho chồng, mong chồng khỏe mạnh để sớm có ngày về với vợ con. Chao ơi là thương là nhớ! Đoàn người im lìm lầm lũi đi tiến bước, trong thâm tâm người tù rộ lên một niềm vui vô tận vì họ sắp gặp được vợ con thân yêu!

 

Dẫn đầu là một công an cầm súng AK lên đạn kêu răng rắc, mặt mũi đằng đằng sát khí; tôi cũng ở trong đoàn tù đi gặp vợ tôi để nhận quà thăm nuôi. Đây là lần đầu vợ tôi lên trại tù An Điềm thăm tôi. Sau khi tập trung và ổn định chỗ ngồi trong trại, cán bộ quản giáo tên Minh tuyên bố: thời gian nói chuyện là 5 phút, phải khẩn trương mà trao đổi câu chuyện, quy định nói chuyện phải to tiếng để cán bộ ngồi đầu bàn đàng xa nghe được, không được khóc lóc, không được lộ nét mặt bi ai, không được hôn hít… ai khóc sẽ bị cán bộ cho xuất trại. Tiếp đến hắn thao thao bất tuyệt nói về đường lối khoan hồng của Đảng và Nhà nước, về 3 dòng thác cách mạng, về sự tất thắng của cách mạng, về hạt thóc, hạt gạo cắn làm đôi… vân vân và vân vân. Sau nầy tôi được biết tên Minh nầy quê ở Sơn La ngoài Bắc, làm công an với bản tính côn đồ can tội giết người, bị đày vô đây coi trại tù; mục đích của VC là kềm kẹp và trừng trị anh em tù nhân của chế độ VNCH. Trừng trị tù nhân càng giỏi thì nó càng được điểm. Một câu chuyện tôi kể về Quản giáo Minh, có một lần một tù hình sự trốn trại lúc đó khoảng 5 giờ chiều; cả trại tù nhốn nháo vì công an phát hiện một tù hình sự vừa trốn trại, đứng trên đồi tôi trông thấy người tù hình sự nầy (trông rất trẻ khoảng 20 tuổi), anh ta chạy ngoằn ngoèo trong bãi trồng sắn bên cạnh sông Vàng mà chúng tôi hằng ngày thường xuống tắm, xung quanh bãi sắn là hàng rào dây thép gai chằng chịt, người tù hình sự không thể thoát được. Bỗng tôi thấy công an Minh xách khẩu AK lên đạn rồi chỉa thẳng nhắm bắn người tù, sau tiếng nổ người tù ngã sấp giãy giụa rồi nằm im bất động. Công an Minh bắt tôi xuống chỗ người tù chết; viên đạn đã nổ toác lồng ngực. Công an Minh lúc đó mang cấp bậc thượng sĩ, bắt tôi làm biên bản tả chi tiết cuộc giết người nầy, tả đường đi của viên đạn,  có chụp hình chỗ viên đạn vô và lỗ ra, chết liền hay sau đó mới chết. Thật là thương tâm, cái chết của người tù hình sự không toàn thây làm tôi quá xúc động, tôi tưởng sau nầy công an Minh sẽ bị giáng chức hay bị kiểm điểm vì không bắn bị thương mà lại cố bắn chết người tù (theo quy ước Genève về tù binh). Một tháng sau công an Minh gặp tôi rất vui vẻ, nó khoe nó được lên thiếu úy vì được công an tỉnh tuyên dương như một chiến công lẫy lừng! Tôi ngồi đối diện với vợ tôi phần mừng rỡ, phần cám cảnh cho vợ tôi còn rất trẻ, một mình nuôi 4 con dại, bon chen đủ nghề để nuôi con dại, rồi tằn tiện từng đồng bạc để thăm nuôi chồng, hôm nay vợ tôi đúng là cái cảnh: “Con cò lặn lội bờ sông, gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non.”

 

Chỗ ngồi thăm nuôi là một dãy bàn tre dài khoảng 20 thước, người thăm nuôi (thường là vợ  con) ngồi đối diện, dưới bàn là một vách ngăn chia đôi kín mít không cho đụng tay đụng chân. Có lần công an phát hiện có ông chồng luồn tay qua nắm tay âu yếm người vợ, lập tức người vợ bị đuổi ra không cho thăm nuôi nữa. Thời gian nói chuyện quy định là 5 phút nhưng có thể co giãn tùy theo cán bộ. Tôi buồn quá không biết nói gì hơn, tôi nói to cho tên quản giáo nghe:

          “Em nghe anh nói cho rõ: Em cố gắng nuôi con khỏe, dạy con ngoan theo năm điều Bác Hồ dạy.” Nói toàn chuyện Bác, Đảng, cán bộ Minh nghe được, sau khi hết giờ thăm nuôi, cán bộ Minh quát: Anh chị Trâm ngồi lại để tôi làm việc! Tại sao anh không nói chuyện nhà mà nói toàn chuyện Bác với Đảng vậy? Tôi ra lệnh anh chị nói chuyện thêm 15 phút nữa! Lần nầy tên Minh tránh xa để chúng tôi nói chuyện thoải mái hơn một chút! Vợ tôi nói có một chuyến vượt biên rất an toàn, tôi nói: vợ con em sắp xếp đi trước, đi cho có tương lai cho các con để anh mãn hạn tù rồi tìm cách đi sau, nhưng vợ tôi không chịu. Hết giờ thăm nuôi vợ tôi bịn rịn rồi cũng ra về, nhường chỗ cho lớp thăm nuôi khác. Sau khi đem đồ vô trại chúng tôi phải qua một khâu khám xét vô tiền khoáng hậu nữa. Từng tốp công an mắt như cú vọ nhìn xoi mói vào các đồ tiếp tế của chúng tôi; tụi nó lục tung đồ đạc, thứ nào tụi nó nghi ngờ có vấn đề ví dụ thuốc tây không biết công dụng thì chúng vất đi lấy lý do là dùng thuốc để đầu độc cán bộ, bánh chưng bánh tét chúng xẻ đôi xẻ ba trông rất thê thảm. Sau khi lấy được đồ an toàn trở về, món đồ tôi quý nhất mà vợ tôi đã tiếp tế cho tôi là mấy ống teinture d’iode, cái nầy đối với tôi cực kỳ quý hóa vì tôi dùng để trị ghẻ bộ đội. Số là ngày tôi bị bắt vô kho đạn Chợ Cồn Đà Nẵng, lúc ấy vợ tôi có tiếp tế một số đường thẻ Trung quốc, ban đêm một tên tù hình sự ở trong trại tạm giam lâu ngày, bị liệt nửa thân hình bên phải, nửa đêm lục ba lô tôi ăn cắp hộp đường, tôi phát hiện không cho nó lấy, đêm đó nó thù tôi, lúc tôi đang ngủ, nó lấy chiếc chiếu của nó toàn là rệp ơi là rệp lén rũ vào chỗ tôi nằm, sáng ra một nửa thân mình của tôi đỏ ửng lên, hàng trăm vết cắn của rệp nhức nhối ngứa ngáy không thể tả... Ông trời cũng có mắt, mấy ngày sau tôi được chuyển lên An Điềm, một trại tù nổi tiếng là ngọn cờ đầu về cách trị tội tù của công an toàn quốc, tôi dùng thuốc nước nầy chấm vào mấy vết cắn của rệp một tháng sau mớt hết sưng. Cái bệnh trời ơi nầy thật là khổ không thể tưởng tượng được. Ban đêm nó lên chứng ngứa ngáy không thể tả, gãi ôi là gãi, lại thêm cái loa phóng thanh của trại cứ kêu réo bài “Tiếng đàn Ta lư” cứ bắt đầu câu hát của văn công Việt cộng Thu Hiền:

 

“Ai nhanh tay vót bằng tay em, tính tính tính tang tình”… là tôi nổi ngứa lên gãi sồn sột theo bài hát, thành thử bài hát nầy tôi nghe là nhớ đến cái ghẻ bộ đội, cái nhịp của bài hát đi đôi với nhịp gãi dài ngắn hòa âm như trong ban nhạc.

 

Mấy lần thăm nuôi nầy cũng có kẻ tù như chúng tôi rất vui như hội và cũng kẻ buồn da diết.

 

Tôi kể chuyện thăm nuôi “Buồn ơi chào mi” trước:

Bên cạnh trạm xá của tôi là một gian nhà nhỏ lợp tranh ọp ẹp gọi là nhà cách ly, vì người ở trong đó toàn là người bị lao phổi giai đoạn cuối, công an nhốt họ vào đây để nằm chờ chết. Đêm ngày họ ho húng hắng, thỉnh thoảng có người thổ ra một búng máu tươi tới trạm xá cấp cứu, chúng tôi làm việc bên cạnh phòng cách ly của họ thấy mà ghê, nên lúc nào chúng tôi cũng phải đeo khẩu trang. Có khoảng 10 người chen chúc ở chật chội với nhau, tôi quen được ông G.L vì ông nầy hay qua nhờ bệnh xá chích thuốc, tôi hay biên tên thuốc như streptomycine 1g và mấy thuốc cầm máu như Adrenoxyl 1500 gamma, post hypophyse để chữa chứng ho ra máu của ông. Ông G.L khoảng 60 tuổi, bị bắt vì trước đây ông là chủ tịch Việt Nam quốc dân đảng quận Thanh khê TP Đà Nẵng, một đảng chống cộng khét tiếng. Ngày hôm trước ông tới thổ lộ với tôi: ông có thuốc bổ chích tôi một mũi vì ngày mai thăm nuôi vợ tôi lên thăm, ông nói vợ ông trẻ lắm, hoa khôi miệt vườn một thời, mê ông vì ông quá giàu có xe hơi chở bồ nhí đi du sơn du thủy vui lắm. Buổi sáng thăm nuôi ông diện một bộ đồ tây mới cắt chỉ, vô ra soi gương nhiều lần, râu ria cạo sạch láng bóng, ông hỏi tôi “Ông thấy tôi thế nào?” Tôi nghĩ, cái bệnh lao phổi giai đoạn cuối của ông thả ông về sớm, ông chết là cái chắc! Nhưng sau khi make-up thấy ông trẻ lại cả 10 tuổi. Bệnh ông nếu có thuốc chữa đầy đủ đi được qua Mỹ thì cũng qua khỏi chỉ có tốn tiền thôi. Nhưng ông này rất giàu. Dân chúng nghe nói ông G.L ở Thanh Khê Đà Nẵng thì trầm trồ bái phục sát đất vì ông nầy là một đại gia, trước 1975 vợ chết ông tái hôn với một hotgirl rất đẹp. Đám cưới rất lớn, ai ai cũng khen cô dâu chú rể mặc dầu tuổi tác có phần chênh lệch (cách biệt khoảng 30) nhưng với cô dâu coi là chuyện nhỏ!

 

          Chuyện rất buồn xảy ra:

Không biết thăm nuôi nói với vợ ông nói năng thế nào, ông gánh một thùng đồ ăn thăm nuôi trở vô gặp tôi ông quăng gánh đồ ăn xuống nghe cái rầm rồi bật khóc to tiếng:

- Ông BS ơi! Vợ tôi bỏ tôi rồi! Tôi chết mất!

Tôi nói: Ông nói chơi chớ! Làm sao có chuyện động trời đó!

-Thiệt đó BS ơi!

Lần thăm nuôi này vợ tôi đem theo một thằng tình nhân, tôi thấy nó chở xe honda vợ tôi ngồi ôm eo ếch thằng khốn.

 An (vợ tôi) ngồi đối diện với tôi, còn thằng tình nhân đứng một bên. Vợ tôi chỉ tay vào thằng đàn ông nói: lần thăm nuôi này là lần chót, ông nghe cho rõ đây! Tôi với ông hết duyên hết nợ. Tôi giới thiệu với ông, đây anh Hà đại úy công an làm bên chấp pháp tỉnh, quyền hành và chức vụ lớn hơn cán bộ trại trưởng ở đây, đã yêu tôi và đòi cầu hôn với tôi; hôm nay chúng tôi lên đây để nhờ ông ký tờ giấy ly hôn mà tôi đem theo đây. Tôi khóc lóc không chịu ký. Tên công an tương lai là chồng của An (vợ tôi) mặt mày hung tợn nhìn tôi như ăn tươi nuốt sống, nghiêm nét mặt quát to: nếu ông không ký, tội lỗi của ông tôi có thể được đề nghị gia tăng lên vài chục năm, nếu ông biết điều chịu ký và giao toàn bộ tài sản cho vợ ông, thì tôi sẽ đề nghị giảm án cho ông, một thời gian ngắn ông sẽ được về. Tôi năn nỉ vợ tôi, van xin khóc lóc, nói vợ tôi nghĩ đến tình nghĩa phu thê mấy năm chung sống mặn nồng mà vợ tôi vẫn tỉnh bơ. Bà bĩu môi nói: “Cha già mất nết chết mà còn ham, trước kia tôi lấy ông vì ham xe ham nhà chớ ông già khú đế tôi trẻ đẹp đâu thèm lấy ông. Mau ký giấy đi!” Rốt cuộc tôi phải ký. Tội tôi quá ông ơi! Trời ơi là trời! Vừa khóc thút thít, ông đưa tờ giấy cho tôi coi, nội dung thế nầy:

 

          Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam

             Độc lập tự do hạnh phúc

                Đơn ly hôn

Kính gởi ủy ban nhân dân các cấp

Tôi tên là Nguyễn thị Hoài An vợ của ông Phan G.L đang là phạm nhân của trại cải tạo An Điềm. Xét thấy ông L là một ác ôn trong bộ máy chính quyền Sài Gòn, cách mạng cho đi cải tạo lâu dài.Vì tôi còn son trẻ tôi muốn ly hôn với ông G.L để tôi làm lại cuộc đời, vì chờ đợi ông lâu năm thì không được. Mong cơ quan các cấp nhận lời. Xin thành thật cám ơn cơ quan.

           Ký tên: Nguyễn thị Hoài An (vợ)               Phạm nhân: Phan G.L (chồng)

                         Chủ tịch ủy ban nhân dân phường Thanh khê

                                   Tạ văn Mánh

                                  Ký tên và đóng dấu

 

Tôi nói: lỗi tại ông mà ra!

Ông giàu có, lấy vợ không chọn người, ông tìm Hotgirl quá trẻ lại là dân ăn chơi nên có kết quả như ngày hôm nay. Ông cứ khóc đi ngày mai trời lại sáng. Tôi nghe tin chính phủ Mỹ có chương trình định cư gì đó. Ông an tâm mà lo chữa bệnh đi!

 

 

Chuyện rất vui - gặp nhau sau mấy chục năm tại Sacramento, Hoa Kỳ.

 

Cách đây mấy ngày đứa con trai tôi đi đâu về mừng rỡ gặp tôi báo một tin rất vui: Ba biết ông Nam không? Con là bạn thân của con ông ấy, con nói con của Ba, ông quá mừng rỡ, và đòi mời tới nhà họp mặt nhân ngày Thanksgiving sắp tới. Tôi nhớ lại Nam ở tù chung với tôi tại An Điềm, Nam trong đội cây xanh, có lần đi đốn cây trong rừng để về làm nhà cho công an, Nam bị sốt rét dạng ác tính. Bệnh nầy cứ 10 người bị bệnh là 9 người tử vong vì ở đây không có thuốc chữa, vả lại bệnh nhân thường sốt lên 42 độ C, hư não, rồi hôn mê sâu. Nam ở trong số người may mắn được sống sót.Tôi dùng những thuốc hạ nhiệt, không cho nhiệt độ lên cao và cloroquine chích thẳng vào tĩnh mạch, kết quả cứu được Nam. Tới nhà Nam thật là vui, anh em đa số là bạn tù An Điềm, tiệc tùng ăn uống vui vẻ, Nam tuyên bố: Nước Mỹ đã cứu tôi, nên hàng năm tôi phải tổ chức ngày họp mặt này để anh em hàn huyên tâm sự cho vui. Tôi hỏi vợ Nam, kỳ anh Nam đau nặng có lần chị lâu không lên thăm nuôi, anh nhớ chị gần chết! Có phải… Chị Nam nói:  “Em phải làm thêm có tiền  để mua thuốc cho anh Nam nên không có thì giờ thăm anh Nam, em thương chồng em quá trời quá đất, không có chuyện bậy bạ như chị vợ anh G.L đâu!” Anh Nam nói: À quên! xin giới thiệu anh: Nghĩa con anh G.L có mặt ở đây, Nghĩa bạn của con trai tôi nói với tôi là: ba con mấy năm sau khi ra tù được đi qua Mỹ theo diện H.O. Ba con mới mất năm ngoái, buồn cười sau đó bà vợ cũ nghe tin Ba con sắp đi Mỹ tới năn nỉ đòi nối lại tình xưa lạy lục cúc bái nhưng ba con dứt khoát không chịu, kêu là đàn bà hư thân mất nết, có mới nới cũ. Mấy năm sau bà bỏ đi đâu mất tích, còn ông chồng công an sau nầy can tội tham nhũng, bị bắt ở tù! Lúc ra tù thân tàn ma dại, bữa nay làm nghề xe ôm rất cực khổ, đúng là có quả báo!

 

Trần Quý Trâm YKH-2

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.