NGÔI NHÀ VẮNG

                                                 CAO THANH TÂM.

Một chiều đông lạnh mù sương, hai người đàn ông không nhà lang thang trước một ngôi nhà vắng, cửa bên hông để ngỏ. Nhìn chiếc thùng rác nằm chơ vơ bên vệ đường, họ có thể đoán chắc rằng chủ ngôi nhà này đi vắng. Đáng lẽ phải lê thêm một đoạn đường nữa để tới gầm cầu mà họ thường tạm trú qua đêm, nhưng vừa đói vừa lạnh họ nhìn nhau ngầm hỏi ý rồi cùng dè dặt bước vào cánh cửa hông để ngỏ. Một may mắn nữa là cánh cửa nhỏ bên hông nhà cũng không khóa, chỉ đẩy nhẹ là mở được ngay. Họ ngạc nhiên bảo nhau:
-Chủ nhà này kỳ quá! Đi vắng mà không đóng cửa nẻo gì cả.
-Hay họ chỉ đi đâu một lát thôi, vì gấp nên quên khóa chăng?

Dù sao đi nữa thì cũng có chỗ tạm trú lúc này. Vẫn dè dặt hai người đặt túi quần áo xuống và ngồi bệt xuống đất nghỉ mệt. Garage trống không nhưng đồ đạc thì lung tung như một nhà kho. Nghỉ đỡ mệt hai người đàn ông không nhà mon men bước lên nhà. Căn phòng khách nhỏ nhưng ngăn nắp sạch sẽ chỉ bụi bặm và lạnh lẽo vì thiếu hơi người. Việc đầu tiên là họ mở tủ lạnh, chỉ có một bao bánh mì, một hộp bơ và một hộp nước cam cũng giúp họ no bụng. Chừng bớt lo chủ nhà có thể trở về đột ngột vì sự hoang vắng của ngôi nhà, hai người đàn ông bắt đầu tò mò nhìn quanh ngôi nhà vắng chủ này. Một người nhìn lên vách có tấm hình hai vợ chồng chủ nhà đang tươi cười bên nhau, ông ta trầm ngâm:
-Trông gia đình này có vẻ hạnh phúc tại sao lại bỏ bê nhà cửa như thế này?
Người kia, một người đàn ông khoảng năm mươi nhưng hom hem dáng đi khập khiễng đang nhìn chăm chú vào kệ sách đáp:
-Họ cũng đàng hoàng, ông xem kệ sách của họ đi!
Người đàn ông cao lênh khênh da xanh mét mệt mỏi nằm xuống sofa:
-Ngủ một giấc rồi tính sau!

Sáng hôm sau hai người đàn ông rời ngôi nhà vắng chủ này thật sớm, họ chia tay nhau lang thang như mọi ngày và hẹn sẽ gặp lại nhau vào chiều tối hôm sau cũng tại nơi tạm trú này.
Ông Tư, người đàn ông cao lênh khênh trở về ngôi nhà vắng chủ khi trời nhá nhem; mùa đông nên trời tối sớm. Men theo lối cũ ông vào gara ngồi đợi bạn; người bạn không nhà của ông là một kẻ lãng du từ vài năm nay. Ông Du - một người ly dị vợ và ra đi với hai bàn tay trắng, kể từ khi gia đình tan nát ông lang thang không nhà. Hai ông tựa vào nhau bằng một tình bạn êm đềm. Hoàn cảnh của ông cũng không có gì hơn trừ một việc là vợ con ông không còn ai. Họ đã mất trong một tai nạn xe cộ mà ông bị tình nghi là thủ phạm nên đã vào tù nhiều năm. Khi ra tù ông đến một thành phố khác và sống đời không nhà.

Đợi bạn lâu quá ông Tư lên nhà rồi đi vào phòng ngủ nhìn quanh. Căn nhà nhỏ nhưng có vẻ êm đềm, hạnh phúc của gia đình này như thể hiện qua những tấm hình trên tường và những cuốn sách trên kệ. Ông ngậm ngùi nhớ lại mái ấm của mình đã tan tành. Khung cảnh này đã gợi cho ông biết bao kỷ niệm. Nhưng hình như hạnh phúc của ngôi nhà vắng chủ này cũng đã có mầm mống của rạn vỡ. Ông Tư tần ngần bước ra khỏi phòng ngủ, bạn ông vẫn chưa về. Ông mỏi mệt nằm xuống sofa sau một ngày nắng mưa và ngủ lúc nào không hay. Trong mơ ông thấy hai vợ chồng chủ nhà đang cấu xé nhau vì ghen tuông rồi cả hai tức giận bỏ đi và không ai khóa cửa. Cơn tức giận và nỗi ghen tuông đã khiến họ tan biến trong đó và quên đi ngôi nhà tội nghiệp đã cô đơn ở lại trong hoang lạnh ngậm ngùi. Ông tiếc nuối biết bao cho họ vì không có gì đáng phải hy sinh cái hạnh phúc quí giá đó. Ông không biết nguyên do vì đâu mà ngôi nhà này phải chịu cảnh hoang vu, mặc dù nhờ đó mà ông và bạn ông có cơ hội tạm trú.

Trong mơ ông Tư lại thấy vợ con mình trong tai nạn đẫm máu ngày xưa. Mặc dù ngày đó ghen tuông cũng làm ông điên đảo nhưng không bao giờ ông nghĩ rằng mình có thể dàn cảnh để giết vợ con như những lúc điên cuồng ông thường đe dọa, và đó cũng là những chứng cớ đã vô tình vùi dập lên cuộc đời của gia đình ông. Thời gian trong tù ông đã từng suy tư về tất cả những gì đã xảy ra cho mình. Ông không thể biện minh trước tòa và trước tai nạn thảm khốc đó ông xem như là nghiệp chướng của mình. Mấy năm sau, kết thúc cuộc điều tra tòa án trả tự do cho ông nhưng lòng ông thì đã tan nát vì những người thân của mình đã không còn ai, nhưng ông không buồn vì nỗi oan tình mà số phận đã bắt ông gánh chịu; thật tâm ông là người quá yêu quí gia đình nên đã ghen tuông quá mức.

Chấp nhận kiếp không nhà nhưng hôm nay tạm dừng chân trên bước đường xuôi ngược vô tình ngôi nhà vắng chủ này đã gợi cho ông biết bao điều mà lẽ ra ông phải biết từ lâu. Ông đã không làm chủ được bản thân mình thì làm sao có thể có được một đời sống an lạc. Những người trong gia đình này có lẽ mới vắng nhà một thời gian ngắn thôi, ước chi họ nhận chân được sự quí giá của hạnh phúc mà trở về.

Ông đăm đăm nhìn tấm hình trên tường với bao điều muốn nói. Nét rắn rỏi của người chồng trong ảnh làm ông yên tâm rằng anh ta có đủ nghị lực và vị tha để có thể cứu vãn gia đình, cũng như nét tươi vui đằm thắm của người vợ lại càng làm ông tự tin về niềm mong ước của mình. Nàng chắc chắn sẽ ân hận về sự hấp tấp của mình khi bỏ đi ngôi nhà dễ thương và êm đềm này.

Tiếng kẹt cửa làm ông giật mình, ông Du bạn ông đã về tới mang theo một gói bánh mì từ câu lạc bộ của người già:
-Sao hôm nay ông về trễ vậy?
-Tui còn ghé trung tâm người già lấy bánh mì. Ông ăn đi rồi nghỉ ngơi, ngày mai tụi mình đi sớm. Lỡ chủ nhà họ về thì sao!
Ông Tư đăm chiêu:
-Tui đã dọn dẹp những mảnh vỡ trong bếp. Chắc vợ chồng nhà này đã choảng nhau một trận trước khi bỏ đi! Tội nghiệp cho họ, có nhà mà không ở chẳng bù cho tụi mình phải đi lang thang!

Hai người đàn ông cùng khổ này nằm dài ở hai chiếc sofa và ngủ ngon lành. Họ vẫn còn giữ ý không ngủ trên chiếc giường nệm êm ái của chủ nhà, họ nghĩ rằng sau trận cơm không lành canh không ngọt này vợ chồng chủ nhà sẽ trở về mái ấm của họ như xưa. Khi đó họ sẽ mất đi một chỗ tạm trú êm đềm này nhưng không sao, cuộc đời không nhà của họ đã cuốn họ đi qua biết bao nơi trên đường gió bụi nên thâm tâm họ càng biết yêu quí một mái nhà, hạnh phúc của người khác.

Cũng như hôm trước, hai ông dọn dẹp gọn gàng nơi tạm trú của họ và ra đi. Họ cũng không biết là đêm nay có còn được ngủ trên hai chiếc sofa như hai đêm vừa qua hay không, ai biết vợ chồng chủ nhà sẽ về lúc nào!
Hôm nay họ chia tay nhau đi về hai hướng như mọi hôm với ít nhiều bâng khuâng, mới tạm trú có hai đêm mà họ như lưu luyến ngôi nhà vắng chủ, có một chút gì làm họ băn khoăn về sự rạn vỡ của những người xa lạ. Có một cái gì thôi thúc hai kẻ lạc loài này sống lại với chuỗi ngày qua với nhiều tiếc nuối.

Đã lâu họ quen với mưa gió của kẻ không nhà và cứ tưởng rằng con tim của mình đã chai đá với cuộc đời. Nhưng không, tim họ vẫn còn đập rộn ràng khi bước chân vào một mái nhà nhỏ đơn sơ mà hình ảnh hạnh phúc vẫn còn in dấu nơi bụi hoa hồng ở sân trước, ở tấm hình trên tường và ở gối chăn êm ấm nơi phòng ngủ.

Đêm hôm đó hai ông cùng về một lúc. Khi đến trước ngôi nhà vắng chủ họ cùng sững sờ khi thấy trong nhà có ánh đèn! Hai ông lặng lẽ nhìn nhau rồi ngậm ngùi lui bước. Họ cùng có cảm tưởng mất mát như nhau. Ông Tư buồn rầu nắm tay bạn:
-Đi về gầm cầu thôi!
Ông Du thở dài:
-Cầu cho vợ chồng họ trở lại với nhau!
Họ lầm lũi đi trong bóng đêm và cùng nhớ lại chiếc sofa êm ái đã ru cho cuộc sống không nhà hai đêm bình yên. Trở lại với gầm cầu là nơi quen thuộc bao lâu đã là nơi ấp ủ cho hai thân xác mệt mỏi trong những đêm bơ vơ.
Ông Du vừa đập muỗi vừa bảo bạn:
-Ước gì chủ nhà khoan về vội cho tụi mình ngủ thêm vài đêm trên ghế sofa!
Ông Tư cau mày:
-Thì cũng chỉ tạm trú vài ngày là cùng! Ở đó càng lâu thì tụi mình càng khổ mà thôi. Ông thấy không, mới ngủ sofa có hai đêm bây giờ trở lại gầm cầu khó ngủ quá. May mà ông với tui không dám nằm trên giường ngủ của họ! Nếu ngủ ở đó bây giờ lại càng khổ hơn!
Ông Du im lặng chia xẻ với nỗi buồn và cô đơn của bạn hôm nay. Ông nhớ lại ngày hai vợ chồng ông cương quyết đưa nhau ra tòa. Tại sao mình lại không thể nhường nhịn vợ một chút để gia đình khỏi tang hoang như bây giờ. Bất giác ông thở dài nuối tiếc…

Như đọc được ý nghĩ của bạn, ôngTư ngập ngừng:
-…Hay ông trở về làm hòa với bả đi! Nghe nói bả vẫn còn ở một mình với hai đứa con của ông mà!
Một lần nữa ông Du thở dài:
-Tất cả đã quá trễ rồi ông ạ! Tui cũng đã quen sống đời không nhà. Cũng may trời còn thương tui cho tui có ông!
Ông Tư cảm động ôm vai bạn:
-Ông nói vậy sao được. Nghe tui đi, ông còn tất cả mà…
Ông Du nắm tay bạn:
-Còn ông, làm sao tui bỏ ông cho được! Thôi đừng nghĩ lôi thôi nữa. Tự nhiên nhào vào một ngôi nhà vắng chủ có hai đêm rồi đâm ra nghĩ quẩn…

Hai ông cùng im lặng cố tìm giấc ngủ nhưng sao đêm này tâm hồn hai người đều dậy sóng… Những cơn sóng hạnh phúc ái ân đã cuốn đi từ lâu lắm nay tràn về làm tâm hồn họ day dứt, thổn thức và ngậm ngùi… Hôm sau lại chia tay nhau đi hai ngả nhưng ông Tư không lang thang như mọi hôm mà trở lại căn nhà vắng chủ hôm trước. Nhìn từ xa ông thấy một người đàn bà còn trẻ đang tưới cây và người đàn ông thì cắm cúi rửa xe!
Ông cảm động nhìn họ và bâng khuâng quay bước. Bần thần với những ý định làm ông trăn trở suốt đêm qua, bất giác ông rảo bước về trạm xe bus quen thuộc đến nhà một người bạn thân hỏi địa chỉ của gia đình vợ con ông Du và nhờ gởi một bức thư cho bà Du. Trên đường về ông nghe lòng mình xao động bởi một cảm giác khó tả, vừa nhẹ nhàng vừa buồn buồn như đã đánh mất đi một cái gì quí giá.

Những ngày tiếp theo ông Tư sống trong cảm giác vừa đợi chờ vừa lo âu. Ông như thấy trước cuộc sống cô đơn của mình một khi không còn người bạn đường bên cạnh. Thật vậy, bây giờ thì ông Du thực sự là bạn đường của ông! Vô tình ông Du vẫn ngỡ rằng bạn mình bị giao động về căn nhà vắng chủ mà thôi. Họ tiếp tục cuộc đời lang thang và ông Tư đã hết hy vọng về sự hồi âm của bức thư kia. Ông đã cẩn thận nhờ người bạn thân liên lạc với ông khi có hồi âm của vợ ông Du. Có lúc ông vui mừng một cách ích kỷ rằng mình vẫn có người bạn đường bên cạnh dù thâm tâm cầu mong cho bạn mình có thể tìm lại hạnh phúc.

Hai tháng sau, vào một ngày mùa hè ông tìm đến nhà người bạn thì được biết vợ ông Du đã hồi âm một phong thư thật dày gồm một lá thư, hai tấm hình vợ con ông Du và một tấm check hai ngàn đô la! Ông Tư run run cầm lá thư lên đọc:

Mình yêu quí,
Đã sáu năm qua em và các con không hề biết tin tức của mình kể từ ngày chúng ta đồng lòng chặt đứt tình nghĩa vợ chồng. Sau khi mình biệt tăm và sau khi bình tĩnh lại em đã nhận ra sự sai lầm ngu xuẩn của mình. Ngày đó em đã vì tự ái một cách quá đáng mà bỏ đi hạnh phúc của mình. Em lại còn quá ích kỷ mà quên đi sự đau đớn của các con khi bắt chúng xa cha.
Thật em không biết làm sao mà cám ơn người bạn thân của mình đã cho em biết tin tức và cuộc sống của mình. Bạn anh đã gởi thư cho em đã hai tháng nay nhưng vì em và hai con đã dọn sang nhà mới nên bây giờ mới nhận được. Em và các con rất vui mừng khi được tin mình. Em gởi kèm theo đây hai ngàn để mình mua vé máy bay về nhà nếu mình còn nghĩ đến em và các con. Dù mình hết thương em thì cũng nên trở về để các con còn có cơ hội chăm sóc mình.
Em và hai con rất mong tin mình.

Hồng và hai con

Gấp lá thư lại ông Tư thấy tim mình đập mạnh cùng lúc với một niềm đau ùa đến làm nước mắt ông tràn ra. Trên đường về ông miên man nghĩ cách báo tin mừng này cho bạn, chắc ông Du sẽ mừng lắm, mình sẽ buộc ông ấy mua ngay vé máy bay…

… Ông Du tái mặt khi nhìn thấy phong thư mà bạn ông mang về giao cho ông. Ông nhìn mãi hai tấm hình vợ con đến quên cả đọc thư:
-Trời đất! Tại sao bà ấy biết tôi ở đây? Ông liên lạc với gia đình tôi từ khi nào? Sao không nói gì cho tôi biết hết?.
- Tui… xin lỗi ông... Hãy nghe tui mua vé máy bay về với gia đình đi, cơ hội không đến hai lần đâu!
Ông Du đăm đăm nhìn bạn:
-Còn ông? Làm sao tui bỏ ông lại một mình cho đành!
-Tui không sao, nếu gia đình còn thì tui sẽ tìm đủ mọi cách để có lại được vợ con…
Đừng suy nghĩ gì nữa, ngày mai phải mua ngay vé máy bay về nhà càng sớm càng tốt!
Ông Tư tươi cười thúc giục bạn nhưng mắt thì ướt. Hai ông ôm nhau thật chặt và cùng khóc…

…Từ khi còn lại một mình ông Tư thường lui tới ngôi nhà vắng chủ mà hai ông đã tạm trú mấy tháng trước. Ông thường xuyên theo dõi cuộc sống của gia đình này và cùng buồn vui với họ. Có những ngày họ đi về trễ làm tim ông thắt lại rồi niềm vui bừng lên khi ánh đèn đêm bật sáng. Từ ngoài đường ông Tư hình dung được tấm hình gia đình họ trên tường, những cuốn sách hay trên kệ, căn phòng ngủ xinh xắn của họ và những luống hoa hồng trước nhà…

Đôi khi lầm lũi trên đường về gầm cầu ông chợt nhớ đến hai chiếc sofa mà ông và ông Du đã qua đêm… và cũng nhờ có căn nhà vắng chủ này mà bạn ông đã tìm lại được hạnh phúc.
Gió đêm lành lạnh một mình ông bước đi như về một nơi nào đó có vợ con ông chờ đón…

Cao Thanh Tâm






 

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.