SACTO CÓ GÌ LẠ KHÔNG EM?
(Phần 1) BS. Trần quý Trâm
Sacramento đất lành chim đậu
Trong tôi là ước vọng ban đầu
Là quê hương thứ hai sau tháng ngày dâu bể
Ồ sao Sacto êm đẹp thế!
Tôi cùng em quên cả ngày về
Ôi đường về xa lắm ai ơi!
Làm sao mà trông đợi suốt cuộc đời!
Ở Sacto, thủ phủ của bang California, có rất nhiều cái lạ kể ra không thể hết, tôi chỉ kể vài cái lạ đời cho ACE YK mình nghe chơi trong mùa Covid nghiệt ngã!
1 – Cái lạ thứ nhất- Một ông Thống đốc kẹt tiền phải bán Garage Sale!
Vì thiếu hụt ngân sách tiểu bang, tháng 8 năm 2009 thống đốc California Schwarzenegger thuộc đảng Cộng hòa đã mở 1 garage sale cỡ bự để bán các đồ dư dùng của City như computer, Piano... để có tiền trang trải... chưa từng thấy vị Thống đốc nào trong lịch sử có một kiểu làm ăn rất bình dân và lạ lùng như vậy!
Hình trên : Thống đốc Arnold Schwarzenegger với cảnh Garage sale, vừa là tài tử màn ảnh trong phim Terminator.
2 – Cái lạ thứ hai: Covid 19 với Hội chứng sợ chết (Syndrome of Necrophobia)
Hôm qua đi Gym, trong lúc tôi chạy Treadmill, đang còn nghe bài “trở lại Bạc liêu” do Phi Nhung hát, thật là tội nghiệp, một giọng ca để đời vừa tắt, tôi nghe một giọng nói rất quen, nói giọng quê Bọ từ một cô gái cũng chạy một máy Treadmill bên cạnh tôi:
- Có phải Ôn là Ôn Trâm khôn hí! Ôn mần răng Ôn đi cái miệt mô tê mà mà mấy năm ni con không gặp!
- Có phải con là Lụt, Lụt bờ hơ đó không?
- Dạ đúng rồi ôn nờ! Tên con bữa nay là Liane, bên Mỹ không có lụt, có một chuyện rất ốt dzột là bên VN mạ con gọi qua cứ kêu con là Nụt ơi! Nụt ơi! Ôn đừng kêu Ôn hí!
Nếu đúng là Lụt, thì là cháu ngoại ba đời của tôi rồi, kỳ tôi về thăm quê bọ thấy nó quá cực đi gánh nước thuê hàng ngày chai cả 2 vai mà không đủ sống, tôi có ước làm sao đưa nó qua Mỹ. Tôi còn nhớ ở Houston có thằng nấu bếp cho cô em của tôi tên là Kito. (Con em có nhà hàng ăn ở đường Wilcrest) Kito có thằng em tên Jalapé (không phải Jalapéno 1 loại ớt Mễ) thất nghiệp chưa có vợ (Tôi nhờ nó về VN ra quê bọ đem con Lụt qua Mỹ với giá cả rất nhẹ nhàng theo diện hôn thê, thằng Jalapé trúng mánh, nó thấy con Lụt tuy nhà quê chân lấm tay bùn nhưng rất đẹp gái hơn nhiều với các cô gái Mễ mà nó quen mà lại có tiền nữa chứ!
Tôi nói với Liane: Sao không gọi tao bằng Bố như lúc trước mà mi kêu tao bằng ôn? Mà làm răng mi bữa nay đẹp gái dữ vậy? Nó nói: vì bữa ni Bố sắp lên chức Ôn rồi vì con sắp có Mễ con rồi! Thằng ni nó đụng đậy cả canh cả buổi làm con mệt đứt hơi, con phải đi tập gym cùng ôn dzôn con hàng ngày mới khỏe lại! À nì Ôn cũng giỏi thiệt, Ôn tra như rứa mà đi gym hằng ngày giỏi thiệt, con chộ ôn luôn mà cứ tưởng ôn mô!
Tôi hỏi Lụt hay Liane: “thằng dzôn mi đâu rồi?” Jalapé đang tập cử tạ, bắp thịt nổi cuồn cuộn nghe tiếng chạy tới. Trời đất ơi! 2 năm rồi nó sợ Covid đến nỗi bế quan tỏa cảng ở nhà, đồ ăn đồ uống, thơ từ nó dùng găng tay, đeo mask, lấm la lấm lét ra lấy rồi vụt chạy nhanh vô nhà như ma đuổi vì con Covid nó đang đuổi theo. Hai năm trời đằng đẵng trôi qua. Theo tôi nghĩ, số người mắc cái bệnh như thằng Jalapé ở Sacramento rất nhiều gọi là Syndrome of Anxiety. Với thằng Jalapé trong y học có thể gọi là: Hội chứng sợ chết hay sợ bệnh (Syndrome of Necrophobia or Pathophobia).
Jalapé chạy tới trình diện tôi, 2 năm nay sợ Covid nó ở lì trong nhà vì nó mắc cái bệnh ra ngoài thì chết, mọi việc đều do vợ nó, con Lụt giải quyết. Con Lụt nó làm ở chỗ Food bank, nên hằng ngày nó đem về đồ ăn Mễ có, Mỹ có nhất là bánh mì... nhiều đến nỗi, dzôn nó ăn hết, ăn nhiều nó mập ú và đẹp trai ra, lại biết tập tạ thường xuyên nên nếu nó cởi trần cũng thấy 4,5 múi, thành thử con Lụt mê nó như điếu đổ thì phải!
Jalapè gặp tôi, tôi chào nó bằng tiếng Mễ:
Hola! Te extrano Jalapé! Chào Jalapé! Tôi nhớ bạn!
Qua trao đổi, nó nói: Thời gian Covid hoành hành nó quá sợ không dám ra khỏi nhà, nhờ Liane tập nó đánh bài “Tiến Lên”, “Xập xám” rồi dẫn nó đi Casino, bây giờ nó hết sợ, lại mê đi đánh bài và kéo máy ở Casino nữa trời ạ!
Hội chứng SỢ trong mùa dịch Covid chiếm trọn 100/100 dân số, vì ai cũng sợ chết (Syndrome of Necrophobia ), nhưng cái hiện tượng SỢ của thằng Jalapé nầy thì rất hiếm!
Tôi xin kể thêm vài hội chứng SỢ sau đây cho vui:
Hội chứng sợ trời tối. Tôi có người bạn hễ sau 8 giờ tối là đòi về nhà cho bằng được, bạn tôi lúc trước ở trong QLVNCH cũng là thứ dữ, cũng đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà mùa dịch Covid nầy cứ tối đến sau 8 giờ là bắt đầu sợ, vẻ mặt đau khổ, lấm la lấm lét nhìn tới nhìn lui trông tội nghiệp. Tôi hỏi anh ta vì sao anh sợ dữ vậy, anh ta nói: tôi sợ ăn trộm.
- Hội chứng sợ độ cao (Acrophobia): có anh bạn ở Úc không dám đi máy bay vì máy bay lên cao độ thì sợ tái mặt cứ sợ máy bay rớt! Thành thử hội họp chi ở Mỹ nó có đi mô!
- Hội chứng sợ béo phì: 100/100 mấy bà, mấy cô đều mắc cái bệnh nầy.
- Hội chứng thích chữ dài (viết để tặng BS Tôn thất Hứa ở Đức)
- Năm đầu tiên vô học Y khoa Huế, tôi theo học lớp tiếng Đức với giáo sư Ferkinghoff, ước mong học hết năm thứ năm sẽ đi học thêm ở Đức (vì chương trình bảo trợ của đại học Freiburg học hết năm thứ 5 sẽ cho qua học tiếp ở Đức). Tiếng Đức là thứ tiếng hay ghép nhiều chữ với nhau. Tặng BS Hứa một vài chữ như sau:
- Donaudampfschiffahrtsgesellschaftskapitaenswitwe: Bà góa của thuyền trưởng công ty tàu hơi nước trên sông Danube.
- Rindfleischetikettierungsueberwachungsgesetz (63 chữ): Luật ủy quyền giám sát nhân thịt bò.
3 – Sacramento gợi nhớ quê với tiếng còi tàu
Sacramento, thủ phủ của tiểu bang California, có lẽ là cái nôi của xe lửa. Bạn muốn coi lại những toa xe, những đầu tàu từ xa xưa, thời kỳ chiến tranh Nam Bắc, cứ lên thành phố cổ Sacramento sẽ thấy viện bảo tàng xe lửa. Hằng ngày đoàn tàu lửa Amtrak chở hàng hóa hàng trăm toa xe, các chuyến xe chở khách sang trọng, tiếng còi tàu inh ỏi, tiếng xe chạy xập xềnh ngược xuôi gieo vào khách lãng du, nhất là những người xa quê như tôi, sao tôi nhớ quê da diết quá, quê tôi, nhà ở gần ga xe lửa, hằng ngày cũng có những tiếng còi tàu như vậy!
Ngày người rời Huế
Chuyến bay nào mang em rời Phú Bài
Chuyến bay nào mang em rời quê hương
Trời quê hương mù sương mù sương
Tôi mang đôi mắt em mà buồn muốn khóc
Cho tôi nhìn lần cuối nhớ thương
Cho tôi nhìn ngôi nhà gió phi trường
Cầu rất khẽ con tàu đừng bay vội
Tôi sẽ nói với lòng tôi rất tội
Rồi tàu đi và em sẽ xa tôi
Tôi sẽ là ngôi nhà gió đợi chờ
Trông mãi miết những con tàu lên xuống!
Trích thơ Trần hoài Thư (Huế 1967)
*****
Sacto có gì lạ không em?
(Phần hai) 02 / 22 /2022
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, ngày 22 tháng 2 năm 2022, ngày 22 âm lịch, lúc 12 giờ trưa ngồi viết bài, tôi đếm được 9 con số 2 cùng một lúc, và muốn có những con số 2 nầy phải đợi đến 80 năm 10 tháng nữa, mới có ngày 20-12-2102, chỉ có cụ Bành tổ mới đợi được!
SACTO CÓ NHIỀU CÁI LẠ
1 – Cái lạ thứ nhất – Tương lai Sacto sẽ trở thành 1 mini Las Vegas!
Nếu BS Mộng Hoa ước ao Houston sau nầy có thể trở thành 1 Hồng Kông hay Sài Gòn thì Sacto của tôi cũng sắp thành một Mini Las Vegas!
Này nhé: với dân số đến nay chỉ vỏn vẹn trên 500.000 người mà xung quanh tôi Casino lớn nhỏ mấy chục cái! Nhiều Casino xây cất theo kiểu các lâu đài thời Trung cổ, nhiều Casino thật là tráng lệ huy hoàng, ca nhạc xập xềnh, tiếng hát các ca sĩ lừng danh lôi cuốn khách phương xa nhất là những ai có nhiều tâm sự!
Hard Rock Casino lôi cuốn du khách bằng một tòa nhà to bự chác với hình tượng một chiếc đờn guitar nằm trên một biển lửa thật ngoạn mục!
Năm Giáp Dần ACE muốn du xuân về Sacto ai có Mạng Hỏa (anh em mình tôi biết có người nóng như lửa , trong lớp tôi có anh bạn rất hiền nhưng khi nổi nóng thì đập bàn tay rầm rầm xuống ghế ai cũng sợ) về đây nhớ ghé Casino Guitar trong biển lửa nầy mà chiến đấu thì thế nào cũng kiếm được tiền đóng niên liễm YKHHN .
Ngoài mấy chục Casino to bự bao quanh 500.000 người chúng tôi trùng trùng điệp thiên la địa võng, nếu cứ chia đầu người thì 1000 người có 1 casino, báo thêm một tin vui cho ACE là mùa thu năm nay Sacto sẽ khai trương thêm 1 Casino nữa, Casino nầy là đại sư huynh, nếu so sánh với mấy đàn em ở Cali không nghĩa lý gì!
Bản đồ Sky River Casino sắp khánh thành trong mùa thu 2022!
Casino bự nầy có cái vui lôi cuốn mấy vị phu nhân là có Shopping Outlet tha hồ đi mua sắm unlimited! Phái nam thì cà phê, cà pháo, thưởng thức nhiều món ăn độc và lạ, hay tìm một góc nhỏ nào đó làm văn làm thơ, đọc truyện, uống bia uống ruợu, còn ưng đánh bài, kéo máy thì hàng ngàn cái máy kéo và hàng trăm bàn chơi bài đang chờ quý khách để trao tiền trúng giải!
Riêng cậu em của tôi ở Houston cứ đòi sẽ qua dự ngày Grand Opening cái Casino nầy, cậu em nầy có cái thú vui là lúc nào cũng kéo 2 máy cùng 1 lúc, thỉnh thoảng lại tu 1 hơi bia Heineken quá đã! Mà vừa rồi bên Houston cậu mới trúng Jackpot cả ngàn đồng ở sòng bài Louisiana nữa trời ạ! Cái Casino kinh khủng nầy nó chỉ cách nhà tôi khoảng 7 phút lái xe! Đi xe đạp cũng tới được. Có cô em bà con ở dưới L.A ham vui quá đòi lên chơi cho bằng được, tôi nói: “Bộ cô không sợ mang áo tơi rách về à!” nó nói: “Em sẽ mang áo gấm về cho mà coi!”
2 – Câu chuyện vui ở sòng bài - chuyện có thật: một thành phố xài toàn xe cũ và một bãi đậu xe chỗ dành cho Handicap nhiều đếm mệt nghỉ – cách đây mấy năm vợ chồng tôi qua Albuquerque (New Mexico) thăm con trai đang học ở đó, tôi lái xe đi tham quan thành phố, có cái lạ là sao dân ở đây xài toàn xe cũ, có cái mác đời cổ lổ sĩ, tới 1 nơi thấy 1 building rất đẹp và to lớn, có 2 cửa vô ra, cửa vào (entrance) người ta get line đi vào, cười nói vui vẻ, áo quần bảnh bao, nhưng lạ một cái, là lối ra tôi thấy 1 đoàn người lữ thứ, áo quần xốc xếch, mặt mày trầm ngâm, không nói không cười! Một hiện tượng rất lạ, tôi cũng get line vào coi, các bạn biết không? Thì ra đó là cái casino thiệt bự, tiếng máy kéo reo lên dồn dập, có người trúng đậm vui quá la hét rần rần, nhưng cũng có người:
Buồn ơi xa vắng mênh mông là buồn!
Biết bao giờ tôi có lại niềm vui!
Tôi thấy 1 đôi vợ chồng Mỹ già, bà vợ ngồi buồn thẫn thờ trên một máy kéo, người chồng cầm mấy tờ giấy bạc nhẹ nhàng đưa cho bà, nói 1 câu rất tình tứ: “Honey! Get chance again, I love you!”
Có một chuyện vui là hai mẹ con bà Giáng Ngọc và cô con gái Thu Sầu mấy năm trước Houston, nhà ở phía sau nhà con gái tôi, tôi có quen đang dẫy đựng tìm Bờ vai, sao bữa nay lại move qua Sacto. Tôi có gặp 2 mẹ con ở sòng bài to bự Hard Rock, bà Giáng Ngọc đang ngồi sít bên một gentleman Mỹ chơi Blackjack nói cười vui vẻ! Tình cờ gặp bà, tôi chào: Chào Bà Giáng Ngọc, bà qua Sacto lúc nào vậy? Còn cô Thu Sầu đâu rồi? Bà vui vẻ giới thiệu vị gentleman Mỹ bên cạnh: “Giới thiệu eng: Jim bạn trai của tui đem tui từ Houston về đây và đang đắp một cuộc tình với tui, khi nào rảnh mời eng chị tới nhà chơi, hát Karaoke cho vui! À con Thu con tui bữa ni hết sầu hết đau nó có dzôn rồi, dzôn hắn đẹp trai lắm mà người Mễ eng ơi!” (bà Giáng Ngọc và cô Thu sầu nói tiếng quê Bọ).
Như vậy là tôi nói có sách mách có chứng, Sacto của tôi tương lai sẽ trở thành 1 Mini Las Vegas! Nhiều người ưng move về đây ở lắm như 2 mẹ con Bà Giáng Ngọc và cô Thu Sầu!
3 – Cái lạ thứ 2 – Karaoke nhà nào cũng có – ca sĩ miệt vườn hát hay hơn ca sĩ thiệt!
Có một tin rất vui đáo để là ở Sacto phong trào hát Karaoke lên đến cực điểm, và xuất hiện nhiều tân ca sĩ hát còn hay hơn Thanh Hiền trong những bài hát trên đường phố, sáng nay tôi đang ngồi uống cà phê, bỗng cửa sịch mở, con bé Lilane cháu ngoại của tôi ùa vào, nó nói: “How are you doing Ông Ngoại?” rồi nó xuất khẩu một câu nghe thật mùi: “Em ơi có phải ngoài trời đang mưa?” Giọng ca của con bé nầy giống như giọng hát của Phương Mỹ Chi, tôi nói với nó: “Bài hát nầy hát khó lắm,” bài “Chờ đông” “mà ai vẻ con hát bài nầy vậy?” Bố con dạy đó! Ông ngoại ơi! Bên nhà con bữa nay bố con ngoài hát Karaoke, bố con cùng với mấy chú bạn có lập 1 ban nhạc sống hát nhạc thính phòng, thêm 1 sân khấu màn nhung, đêm qua mấy cô chú ra nhảy nhót um sùm loạn xị xà ngầu, hát điệu hát gì mà con nghe giống như mấy bài ca trù miền Bắc, con nghe mệt lỗ tai quá ông ngoại ơi! Tôi la nó: con nói bậy! Mấy cô chú đang tập dượt để thành ca sĩ đó con!
Karaoke nở rộ khắp Sacto, nhưng cũng có nhiều chỗ cảnh sát cũng hỏi thăm vì hát khuya quá, hàng xóm mất ngủ phải báo cảnh sát.
4 – Năm con cọp Sacto có gì lạ không em?
Tin rất vui: năm nay có sao Thái bạch chiếu Sacto chúng tôi, nên đầu năm khoa dược Kaiser trúng số Powerball, mỗi người kiếm mấy triệu Dollar xài chơi.
Năm con cọp, nghiên cứu Tử vi và Phong thủy, xuất hành đi về hướng chính nam là tài lộc, phú quý, của trời cho không có chỗ chứa, mà phải tuổi Tý (74 tuổi) mới ứng nghiệm, còn tra như tụi tui thì Trời chưa cho. Anh em mình ai tuổi Tý sướng hí!
Năm con cọp đem nhiều tin tốt lành cho phe liền ông tụi tui!
Ngày hôm qua đúng ngày Valentine, thằng bạn ở Florida gọi tôi tới tấp, nó mừng quá nói không ra hơi: “Báo mi một tin mừng: tao được thăng chức rồi mi ơi! Bữa nay tao không làm Mễ nữa, vợ tao nói tao ra vườn coi ngó cây cối cho tốt, giữ thằng cháu ngoại 5 tuổi vì nó phá quá! Ôi mừng hết lớn mi ơi! Tiếng vợ nó chen vào: anh Trâm ơi! Đợt trước tôi nói anh kêu anh M là Philippine vì anh M làm việc rửa chén, lo trong lo ngoài quá giỏi, tôi thăng cấp anh từ Mễ lên Philippine, bữa nay vì cái con Covid nầy, bắt anh đeo khẩu trang hàng ngày, anh thở không nỗi vì anh có bệnh suyễn nên thấy tội, tôi nói anh ra ngoài vườn làm việc cho khỏe. Tôi nghe tin anh C ở Úc cũng mất chức Mễ rồi, sướng hí! À còn anh ra răng? “Tôi nói: nhờ ơn năm con cọp nên tôi cũng khỏe rồi chị ơi! Tôi hỏi tiếp M: “Rứa bữa ni tao không kêu tên Philippine thì kêu mi bằng tên chi? Nó vui vẻ nói: “Tao được đổi tên là SƠN TRẠCH” tức làm gì cũng sạch trơn lơn trụi lụi rồi, mi mừng cho tao đi!
Thằng C bên Úc ngày qua, ngày Valentine, cũng gọi qua báo tin cực vui giống như thằng M bên Florida như đúc. Cám ơn năm con cọp! Đổi đời nhờ năm con cọp!
BS Trần quý Trâm