TẠI MƯA

 

Sáng hôm nay, mặt trời khuất sau mây dày, không khí bỗng dịu hẳn và lành lạnh. Trên mặt hồ là đà những cụm sương chưa kịp tan. Xa xa những đồi núi cũng mờ trong mây xám. Hay trời cũng buồn và âm u vì gần đến cuối tháng 4? Đây là lần đầu tiên vợ chồng chúng tôi rủ nhau đi bộ quanh hồ, sau chuyến đi chơi xa vừa qua đã lưu lại những ám ảnh khó quên và cái sẹo xấu xí trên bụng tôi. 

 

Đang đi dạo được gần hai phần ba đường, gió chuyển lạnh dần, mây đen kéo dày rồi trời bỗng đổ mưa. Lúc đầu chỉ vài giọt lắc rắc đây đó, dần dần nhiều hơn một chút, rồi hai chút. Sau đó mưa xòa đổ mạnh. Mạnh đây là đối với vùng Cali thiếu mưa quanh năm này, chứ có thấm thấp gì đối với những cơn mưa kéo dài hằng giờ với mây đen nghịt và sấm sét rầm trời, hay những cơn mưa dài vô tận, lê thê từ tuần này qua tuần nọ như của Huế. Và cũng chẳng thấm vào đâu nếu so với những ngày mưa rừng khi hành quân.

 

Hơi và khói nóng bốc lên từ đường nhựa mang theo mùi đất quyện thẳng vào mũi… thơm chi lạ! Mùi đất thơm vì mùi này là một phần của kỷ niệm thời còn nhỏ, khi tôi chạy chơi bên ngoài với các bạn trong xóm, chờ đợi cơn mưa đến để được ngửi mùi đất bốc lên trên mặt đường còn nóng. Hơi nước bốc lên mang theo mùi đất thật khó diễn tả, tựa như mùi khói ấp ủ trong rơm rạ nhưng lại không có mùi ẩm thấp và hôi thối. Mùi đất này, cũng là một mùi của hương xưa, rất khó quên sau vài lần ngửi được, nhất là khi tôi được dịp ở trần chạy chơi, múa máy tay chân dưới mưa trong chiếc quần xà lỏn, rượt bắt với chúng bạn, hay xếp giấy thành những chiếc thuyền rồi thả trôi theo những con nước nhỏ.

 

http://3.bp.blogspot.com/-TNTtacKpkQ8/Ugg3BDpuYXI/AAAAAAAAAa0/psaCwxPkYwQ/s1600/tam+mua.jpg

 

Người đang cầm tay cùng đi bộ bên tôi bỗng thốt lên lo ngại, “Chà mưa này, coi chừng đau nghe. Mà anh cũng đâu chạy nhanh được vì vết thương!? Hay là chúng mình tạm thời tránh mưa dưới cổng nhà này.”

 

“Chạy thì không được rồi, đi nhanh cũng bị ướt, đi chậm cũng bị ướt. Thôi, cứ từ từ mà đi. Cho đau cũng chẳng sao. Mấy khi mà cùng nhau nắm tay đi bộ được dưới mưa, nhất là ở xứ thiếu mưa thiếu nước này. Về Cali gần cả mươi năm nay, có phải đây là lần đầu tiên mới có chuyện chúng mình cầm tay nhau đi dạo dưới cơn mưa? Còn gì vui thú và đặc biệt hơn!”

 

“Ờ. Đúng rồi. Nếu được mưa nhiều hơn chút thì vui hơn nữa.”

 

“Anh mới nghĩ lại. Chưa có một lần nào chúng mình cầm tay nhau đi dưới mưa, ngay cả trước đây khi ở Huế, ở Sài Gòn hoặc Đà Lạt. Khi ở Louisiana, mưa có lúc phủ đầu như ở VN, nhưng với con còn nhỏ và công ăn việc làm còn bề bộn thì làm gì có chuyện cùng nhau đi dưới mưa. Khi về Cali, nếu có mưa thì ở trong nhà, nằm trên giường hay ngồi trong xe hoặc… Chứ làm gì mà có dịp đi lang thang dưới mưa như thế này. Đây là lần đầu tiên chúng mình cầm tay nhau đi dưới mưa, không dù, không áo mưa. Nhớ nhắc cho nhau kỷ niệm này nghe.”

 

Người ấy chẳng trả lời, nhưng xiết chặt tay tôi mạnh hơn, chuyền cho tôi hơi ấm và sự bình yên, dưới cơn mưa.

 

Mưa nhiều hơn. Kệ mưa. Cám ơn mưa. Mưa nữa đi nghe. Ướt cả mặt. Ướt cả áo. Thấm vào người. Chẳng sao! Vẫn một nhịp đi nhịp nhàng, không vội vã, bên nhau, tay nắm tay. Lòng cảm thấy hân hoan. Bước chân nhẹ nhàng hơn. Quấn quýt hơn.

 

https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcR9SBmxfDtQNyylkyOuZ7ui_r3m5PDihXU652DpupgggC8s38lkĐang đi chợt nhớ đến mấy câu hát dễ thương về Mưa:

 

“Mưa rơi trên vai chàng

 Mưa rơi ướt vai nàng

 Mưa rơi khắp thôn làng

 Mưa reo những cung đàn

 Mưa như tiếng ru con dịu dàng” ***

 

 

Không có sấm sét trên trời dù mây vẫn còn đen. Càng mừng. Càng thích. Vì ở tuổi không còn trẻ này, sau bao nhiêu tranh đấu với đời, còn mấy ai muốn có thêm sấm nổ trên đầu hay sét đánh ngang tai mình nữa!

 

Về đến nhà, vẫn còn mưa, tuy nhẹ hơn. Mây đen loãng dần. Hơi nước vẫn còn bốc lên đây đó trên mặt đường tráng nhựa, mùi đất vẫn còn nặng trong trí nhớ. Loay hoay mở cửa không được.

 

Bị hỏi “hôm nay sao vậy?!”

 

Bèn trả lời “Tại mưa!”

 

Nay ghi lại chút tình sáng hôm nay. An lành với hạnh phúc bên nhau. Đơn giản nhưng hiếm quý. Với mong ước mỗi ngày qua là một niềm vui trọn vẹn. Vì một ngày qua là một ngày không thể có lại, và ngày mai lại không thuộc về ta.

 

Vĩnh Chánh YKH-7

 

Mission Viejo, CA,

 

ngày 25 tháng 4, 2015

 

 

*** Bản nhạc Mưa của nhạc sĩ Văn Phụng

 

 

 

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.