Ban biên tập xin giới thiệu Võ Thị Ngọc Cẩm, YKH24, lần đầu tiên tham gia vườn hoa 99 Độ với một bài viết thật hồn nhiên, trong sáng. Tuy văn phong rất mộc mạc, đơn giản, nhưng đọc xong, lại bồi hồi nhớ đến "Of mice and men" của John Steinbeck, hay "Đôi bạn chân tình, Narziss Und Goldmund" của Herman Hess, những Nobel văn chương của thập kỷ sáu mươi. Tình yêu có thể nhạt nhòa theo năm tháng, nhưng tình bạn bao giờ cũng là vĩnh cửu.


 Cẩm hiện định cư tại Houston, TX. Chúng tôi thành thật cám ơn Cô đã có lòng nghĩ đến anh em trong hội. Ước mong các bạn trẻ hãy mạnh dạn viết, và cùng đến với nhau trong những đa đoan của kiếp người.


Thân mến,

BBT

 

Thư gởi “Cố Tri”

 

 

Tối qua tui đọc bài "Thằng Khánh" của Nguyễn Thanh tới ba lần. Mỗi lần đọc thì cơn ganh tỵ về tình bạn của Thanh với thằnh Khánh trong tui lại trào lên một chút. Xong ba lần thì tui bật dậy quyết định viết thư này kể cho các bác nghe về chuyện một thằng bạn khác, hắn là bạn của tui.

Tui và hắn biết nhau bắt đầu từ những ngày đầu nhập học năm thứ nhất Y khoa. Tui không nhớ hắn ra răng, nhưng tui nhớ chỉ vài ngày sau đó tui nghe hắn nói xấu tui với mấy thằng bạn hắn. Hắn nói tui, "Cái con nhỏ Đà Nẵng ốm nhom ốm nhách, lại thêm cái răng lòi sĩ mà tưởng đẹp lắm nên cứ toe toét cười hoài." Tui đứng sau lưng nghe hắn nói vậy chỉ lẳng lặng đi vô lớp. Hắn thấy tui đi ngang qua thì giật mình cái rụp. Hắn tự biết là hắn đã vô tình gây nên "ân oán giang hồ" với tui rồi. Từ ngày đó tui không nói gì nhưng luôn luôn giữ bản mặt "đằng đằng sát khí" mỗi khi chạm mặt hắn.

Tui tức hắn vì nhiều lẽ. Thứ nhất, tôi đường đường là một hoa khôi. Mặc dù tui là hoa khôi của tổ dân phố x, phường y, quận z đi nữa thì đó vẫn là hoa khôi. Thứ hai, cái răng của tôi là răng khểnh "mỹ miều kiêu sa," mà trong văn thơ còn là "Làm ta xao xuyến một thời hoa niên," khác xa với cái răng lòi sĩ vô cùng... vô cùng... thô thiển, xấu xí, mất thẩm mỹ
của hắn.  Vậy là tui thề "không đội trời chung" với hắn. Mà hắn thì không biết vô tình hay cố ý, cứ lân la trò chuyện làm quen với tui. Hắn càng nói, càng lại gần, tui càng ghét cái mặt của hắn. Thật là "oan gia ngõ hẹp," tui với hắn lại cùng tổ nên dù có ghét hắn cách mấy mỗi ngày tui cũng phải nhìn cái bản mặt của hắn. Cứ như vậy một thời gian có lẽ hắn không chịu nỗi nữa nên một ngày đẹp trời, hắn hẹn tui ra quán kem Cầu Tràng Tiền để nói chuyện phải quấy. Sau khi nghe hắn kể lể tâm sự, thanh minh thanh nga, xin lỗi xin phải, nhìn hắn nói mà tui khát nước nên ăn luôn một lúc ba ly kem socola. Vì ba ly kem đó mà tui phải nhận lời cầu hòa của hắn. Hắn sợ lời hứa của tui cũng tan nhanh như kem trong bụng tui nên hắn bắt tui phải thề trước vị lạnh của kem và mùi thơm của socola là tui không còn giận hắn nữa, xóa bỏ ân oán từ đây. Vài bữa sau hắn kể với tui là vì phải trả tiền cho ba ly kem đó mà hắn phải nhịn bữa sáng, tới trường với cái bụng đói meo. Nghe hắn kể tui cũng hơi hối hận nhưng cũng không quên cảnh cáo cho hắn biết, hễ hắn còn chà đạp dung nhan hay đụng chạm tới cái răng khểnh của tui nữa thì lần tới không phải là ba ly kem socola nữa mà là ba ly kem trái dừa, hắn còn phải nhịn đói dài dài. Không biết có phải vì lời cảnh cáo của tui “nặng ký” quá không mà từ đó hắn vô cùng tử tế với tui. Dù là đi học ở trường hay thực tập ở bệnh viện thì tui vẫn lấn lướt hắn mọi thứ, mà hắn thì lúc nào cũng nhường nhịn tui. Mỗi lần có lớp ở giảng đường lớn, hắn luôn đi sớm dành chỗ trước cho tui. Môn nào tui làm biếng thì tui lại nịnh nọt hắn, khen hắn viết chữ đẹp (mà chữ viết của hắn đẹp thiệt) để hắn chép bài giùm tui, nếu không, tôi xé trộm vở của hắn mà học thi. Hắn biết là tui là thủ phạm nhưng không dám "truy cứu."


 


Thường thường mỗi đêm trực bệnh viện phải bốc thăm chia ca, nếu bốc thăm trước mà tui không thích thì ca trực đó là của hắn, nếu hắn bốc thăm trước mà tui thích thì ca trực đó là của tui. Tụi bạn trong lớp tui cũng quen với cảnh đó nên cũng chẳng thèm thắc mắc ganh tị gì hết. Cuối năm học đi lao động đào đất, đào mương thủy lợi gì đó ở Thuận An, hắn biết là tui ghét cảnh "màn trời chiếu đất," không tắm được nước phèn nên đạp xe chở tui về nhà, rồi ngày mai dậy sớm chở tui xuống cho kịp giờ làm việc. Mỗi lần đi như vậy thì ăn uống do nhà bếp nấu rồi chia theo phần.  Tui biết hắn ăn không đủ no cho nên bữa nào cũng chê đồ ăn dở nhường bớt phần tui cho hắn. Hắn vô tư ăn hết phần của tui rồi còn lớn giọng la tui kén ăn, báo hại tui vừa chịu đói là phải nghe hắn ca cẩm. Tức anh ách!

Còn nữa, hắn luôn cho tui mượn bờ vai của hắn mỗi khi tôi bị
bồ đá hay đá bồ.” Thằng nào muốn tán tỉnh tui thì trước hết cũng lân la làm quen với hắn. Hễ tui thích thằng nào thì y như rằng hắn lại nói xấu tui với thằng đó, nào là tui ham ăn, làm biếng, mít ướt..., còn nếu tui ghét thằng nào thì hắn lại ca ngợi tui đủ điều. Còn phần hắn cũng rứa, nếu hắn định tán tỉnh em nào lớp dưới cũng phải thông qua tui xét duyệt, có khi tui còn phải đi tán giùm hắn nữa. Chẳng phải tại hắn thành thật gì với tui đâu mà tại vì hắn sợ tốn tiền kem Cầu Tràng Tiền rồi phải nhịn đói đi học thôi.

Mỗi dịp lễ tết, nếu bạn bè thấy tui đi chơi với hắn là biết tui đang "ế độ" vì nếu không hắn sẽ chẳng thấy tăm hơi tui đâu hết, hắn nói tôi "lặn mất xác." Cũng may, tui là hoa khôi tổ dân phố, còn hắn thì vừa mập, đầu lại thiếu tóc, nên dù thấy tui với hắn đi với nhau mỗi ngày tụi bạn trong lớp cũng quen với cảnh đó nên chẳng thèm chọc ghẹo, ghép đôi tui với hắn làm chi cho mất công.


  


Cứ như rứa, tui và hắn cùng nhau đi hết sáu năm học với một tình bạn vô cùng trong sáng,
đơn giản, thân thương. Nghĩ lại, chính nhờ có hắn mà quãng đời sinh viên của tui đã trôi qua thật nhẹ nhàng, dễ thương, vô tư lự. 

Tốt nghiệp, hắn ra Đông Hà, còn tui vô tận Điện Bàn làm việc. Hồi đó chưa có điện thoại nên tui với hắn khó liên lạc với nhau lắm. Tuy vậy tụi tui vẫn quan tâm tới nhau, vẫn viết thư thăm hỏi, kể cho nhau nghe những biến động của cuộc đời. Khoảng một năm sau khi ra trường có một lần tui được biết thằng em út của hắn bị tai nạn phải vào nằm ở nhà thương Huế. Mặc dầu biết không làm gì được nhưng tui cũng chạy ra để cho hắn mượn bờ vai tui. Lần đầu tiên từ khi quen biết hắn, tui thấy hắn khóc. Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh, mưa dầm ở Huế. Nhìn hắn
lúc đó, tôi mới cảm nhận được người ta nói "đau từng đoạn ruột" là ra răng. Em hắn không qua khỏi. Tui đã không ra tiễn em lần cuối, tui không chịu nỗi cảnh đó. Tui tin rằng hắn hiểu tui.

Rồi tui qua Mỹ trước. Vài năm sau hắn theo gia đình đi diện HO. Hắn đi làm dành đủ tiền để việc đầu tiên là mua vé máy bay qua thăm tui. Cũng phải là bảy tám năm chi đó tụi tui mới gặp lại nhau.


Hắn lập gia đình trễ nên bây giờ ba đứa con của hắn vẫn còn nhỏ. Vợ hắn đẹp, dễ thương, hắn còn kể với tui là vợ hắn rất ngoan hiền và lại thương hắn nữa. Tui nghe vậy cũng mừng cho hắn.

 
Đã mấy chục năm rồi, không biết có phải hắn bị ám ảnh bởi ba ly kem socola, hay sợ phải tốn thêm ba trái kem dừa mà hắn vẫn đối với tui như ngày nào. Mỗi khi có chuyện gì vui tui gọi hắn tui cười, mỗi khi tui buồn tui gọi hắn tui khóc, tui giận ai, ghét ai tui gọi hắn tui "chửi" người ta, vậy mà hắn vẫn lẳng lặng nghe tui nói, vẫn có cảm tình với người tôi thích, vẫn không ưa được người tui ghét. Hắn nói với tui không cần biết là đúng hay sai, phải hay quấy chỉ cần tui vui, tui quyết định
chuyện gì thì hắn luôn ở "phe" tui. Tui nói hắn 'ba phải," hắn cũng mĩm cười đồng ý, ừ, hắn chỉ "ba phải" với tui.

Tui viết những dòng này mong rằng thằng bạn tui sẽ đọc được để tui có thể nói lời cảm ơn với hắn, để tui có thể nói với hắn rằng tui trân quý tình bạn này như thế nào. Giữa những toan tính, so đo, lừa lọc của người đời; giữa những bề bộn, lo toan, vất vả của cuộc mưu sinh tui gọi hắn là "chỗ bình yên" của tui.
Tui thường nghĩ đời người có được mấy lần ba mươi mấy năm, đời người dễ mấy ai may mắn có được một tình bạn như tui với hắn, tình bạn mà người ta vẫn gọi là "tri kỷ."


Cảm ơn bạn, cảm ơn "tri kỷ" của tui. Xin cầu chúc cho tình bạn của tụi mình sẽ mãi mãi vững bền theo năm tháng. Xin cầu cho bạn chân cứng đá mềm để vựợt qua những gian nan của cuộc đời. Xin cầu cho cuộc sống của bạn lúc nào cũng được bình bình yên yên, bạn tui nhé!

Houston, tháng hai năm hai ngàn mười bảy,
Vt Ngọc Cẩm


PS. Em xin thưa các bác câu chuyện em viết chỉ là hư cấu, do em nghĩ ra thôi. Xin các bác đừng suy diễn mà tội nghiệp cho "thằng bạn" của em, đa tạ!

 

 

Ngọc Cẩm

 

***Thư từ & liên lạc email: ykhhn.bbt@gmail.com

 

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.