Thằng Khánh

 

Nguyễn Thanh

 

Thằng Khánh hơn mình hai tuổi. Đầu tiên nó học lớp với chị mình ở cấp hai, rồi lưu ban hai năm, nên lớp 10 nó học cùng lớp với mình. Nó rất siêng tập tạ và vạm vỡ như con nhà võ. Nó rất mê Khương Đại Vệ, theo mình nó còn đẹp hơn thần tượng của nó. Mình thích nó vì trừ chuyện học ra cái gì nó cũng biết hơn mình nhiều. Nó say mê các tạp chí về các minh tinh màn bạc thế giới. Về chơi nhà nó, mình thấy phòng nó dán đầy các hình ảnh Lý Tiểu Long, Thành Long,… Trong lúc mình hay mơ mộng những điều hão huyền cao siêu như không gian vũ trụ và ước mơ một ngày được khám phá những ngôi sao thì ngày đêm nó chỉ mơ về những cái bé tẻo tèo teo, ước muốn khám phá và chinh phục những cái là là cách mặt đất chưa đầy một thước mà thôi.

 

Dù mình đã được học chút ít về giới tính qua những lần tắm mưa và lội hồ bắt ốc, có thể nói thằng Khánh là người thầy đầu tiên dạy mình lý thuyết về giới tính và con gái. Nó thú nhận với mình nó tương tư một cô nàng cùng lớp múp rụp rụp. Từ này mình cũng học được ở nó, để chỉ những đứa con gái hấp dẫn trong lớp. Tiêu chuẩn con gái đẹp thời đó là múp rụp rụp, vì đói khổ thiếu dinh dưỡng nên loại này không nhiều lắm. Nếu áp đúng tiêu chuẩn đó vào thời đại này, chắc tất cả đều đạt chuẩn. Nó yêu thầm trộm nhớ cô đó, cô nàng là người đàn bà trong mộng của nó. Trong khi cô nàng múp rụp của nó lại yêu một câu thư sinh học giỏi. Mình thì khác, nếu mình là con gái, thì mình sẽ mê thằng Khánh, chứ bọn thư sinh ẻo lả mình không khoái lắm.

 

Thằng Khánh có cái biệt danh là Khánh bò. Biệt danh thường được đặt cho những ai có gì đó đặc biệt về cá tính hay ngoại hình. Thằng Khánh bự con vạm vỡ, tập tạ nhiều nên ngực nở cổ bự như cổ bò. Mỗi lần lớp mình đá banh với lớp khác, nó đá vị trí hậu vệ. Nó đá không hay nhưng ủi và húc rất tốt, tiền đạo đối phương rất ngán nó. Banh qua nó là người thì phải nằm lại. Mình thích nick name lắm nhưng cái gì cũng nổi lềnh bềnh nên không được ai đặt cho cả. Gần đây, tức mình tự đặt cho mình nick name là Dollar Tree. Dola nghe bình thường và đụng hàng.  Dollar Tree nghe cả một cây đô-la.  Về Việt Nam mà gọi nick name này thì tụi nó nể lắm. Mỗi lần mình đi shopping ở Dollar Tree nói với thằng con mình nick name này nó khoái lắm. Nó cũng giống mình ở chỗ thích lừa người khác.

 

Năm lớp 10 bọn mình học hướng nghiệp, mình học chung với nó môn máy móc. Nó rất giỏi về các loại động cơ, pit-tông, qui-lap. Nó dám ngồi lên chiếc máy cày nhỏ để lái; mình rất ngưỡng mộ. Con trai trong trường thường hay qua xẹc (mình cũng không nhớ tiếng Pháp là gì nữa) tắm. Mình và nhiều đứa bạn khác chỉ dám nhảy xuống sông Hương từ tầng 1 sau xẹc, cách nước chỉ khoảng 2 mét, nhảy 2 chân xuống trước. Thế mà đã đái ra quần. Thằng Khánh lên đến tầng 3, nhảy ngửa lộn 3 vòng như vận động viên nhảy cầu. Mình rất hãnh diện khi được cùng đi với nó, như đi với vua vậy. Ai thấy nó cũng ngưỡng mộ, mình thấy mình được thơm lây. Mình nhớ các tiết học thể dục có nhảy cao, nó nhảy lộn chúi đầu qua sào, thầy dạy thể dục không cho, yêu cầu nó nhảy hai chân qua trước. Nghĩ đến đây, mình liên tưởng đến Micheal Phelps, người từ nhỏ được chẩn đoán ADHD. Cũng giống như Phelps, thằng Khánh nổi trội ở các môn có tính thao tác và thực nghiệm và cũng bị điểm kém các môn lý thuyết khô khan. Chỉ khác một điều anh “Pheo” thì ở Maryland còn thằng Khánh sống ở “Macoland.”

 

Mình nghĩ nó là đứa thông minh và thực tế, nhưng loại thông minh của nó không phải là loại để học bài và trả bài. Rất tiếc, thời đó giáo dục chỉ có một con đường, không có ngả rẽ nào khác cho nó. Mình làm lớp phó học tập cho có vị chứ chẳng làm gì cả. Thằng Khánh làm lớp phó phụ trách văn thể mỹ, nó rất năng động dẫn dắt phong trào đàn ca hát xướng. Nó đàn giỏi, hát hay và thích đóng kịch. Thật tiếc cho nó, nó sinh nhầm thời như đa số dân mình lúc đó. Ngày đó, các ngành nghệ thuật ở VN không có gì ngoài thơ nuôi heo, nhạc trồng rau, hay siêu phẩm nhất là thơ nhạc đánh nhau (em ở nông trường, em ra biên giới.) Bây giờ showbiz ở VN cũng khá hổ lốn nhưng ít nhất là nhiều nghệ sĩ sống được bằng nghề của mình. Nó đam mê làm diễn viên lắm, và gia đình nó cũng thuộc loại khá giả, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.  Thôi thì như ông bà mình dạy: càng cao danh vọng, càng dày gian nan. Mình tiếc cho nó nhưng nó đi con đường này bình an hơn nhiều. Với lại con người còn có số, tiếc làm chi!

 

Kể về thằng Khánh là không thể quên được khắc tinh của nó là thằng Vàng lớp trưởng. Hồi đó lớp trưởng có quyền hành lắm mà thằng Vàng thuộc loại thích lạm dụng quyền lực. Chương trình văn nghệ hay dã ngoại gì mà thằng Khánh đưa lên là thằng Vàng bắt bẻ và không duyệt. Thằng Khánh mặc cảm học dốt nên ít khi dám đương đầu với thằng Vàng, nó hay nhờ mình nói giúp. Mình thì ít khi muốn lấn sân ai, việc ai nấy làm. Không ai giỏi mọi thứ, mình giỏi cái này tất phải dốt cái khác, bản thân mình thì dốt nhất là cái mà thằng Khánh hay dạy mình. Thằng Vàng thì khác, cái gì cũng muốn mình là nhất, không chịu thua ai. Thứ nó khoái nhất không phải là con gái như thằng Khánh, thằng Vàng sướng nhất là chỉ ra cái sai của người khác. Thành tâm mà nói, thằng Vàng rất giỏi theo kiểu tầm chương trích cú. Nó thuộc lòng lịch sử về đảng, thơ Tố Hữu. Ai nói gì nó cũng nghi ngờ không đúng rồi vào thư viện trường, rồi thành phố để tìm cho ra đúng sai. Đến khi nào người khác cúi đầu nhận tới mình sai nó mới chịu. Mỗi lần như vậy mình để ý thấy thằng Vàng phê như thằng Khánh hay kể nó sướng thế nào khi nằm mơ thấy cô nàng múp rụp của nó. Mình không hiểu thằng Vàng lấy đâu ra thời gian để làm chuyện bao đồng đó. Ai nói gì nó cũng lắng nghe rất kỹ, lặng lẽ ghi vào bộ nhớ, ngày sau nó đến thật sớm hả hê tuyên bố thằng x, con y nói sai. Nó còn trích dẫn tài liệu, tên tác giả, nhà xuất bản. Nó thích nhất là sách của nhà xuất bản sự thật. Nó không biết nhiều sách của nhà xuất bản sự thật là “sự láo”! Lúc đầu, mấy đứa mình còn nể, xem nó như từ điển sống, là người hùng bảo vệ sự thật. Dần dà, bạn bè tụ họp nói chuyện thấy thằng Vàng đến là giải tán, im lặng hoặc nói chuyện hôm qua em mơ vuốt râu bác Hồ. Tất cả đều sợ nó và đặt nó biệt danh là cai chữ. Động cơ của thằng Vàng là gì? Chẳng có gì củng cố bản ngã một người hơn việc cho rằng mình đúng và người khác sai, đó chính là cảm giác mà bản ngã của nhiều người khát khao và thôi thúc người ta hành động để đạt được điều đó.

 

Thằng Vàng chỉ ngán một đứa, chắc các bác cũng đoán được là đứa nào? Đó là mình. Mình là đứa bất cần. Lúc lớp mình tổ chức đi tham quan lăng Minh Mạng, thằng Khánh, thằng Vàng và mình mỗi đứa dẫn đầu một nhóm và hẹn gặp nhau ở lăng.  Thằng Vàng bắt mình và thằng Khánh vẽ bản đồ đường đi đến lăng. Mình bảo thằng Vàng rằng mình biết đường nên không cần bản đồ, mình đi cào rác thông bao nhiêu lần sạch cả lăng, cần gì bản đồ. Thằng Vàng bắt bẻ cho rằng mình không biết đường nên không vẽ được. Mình hỏi thằng Vàng có đường lên mặt trăng không, sao ông gì đó bên Mỹ đến được. Thế là nó im. Từ đó mình nói gì đúng sai nó cũng không chỉnh. Người ta chỉ nhát ma khi thấy mình sợ ma, còn khi mình đã đi với ma rồi thì ai dám dọa ma mình nữa. Hai mươi năm rồi mình cũng không gặp lại thằng Vàng. Nghe nói bây giờ nó làm chức gì lớn ở Viện Lịch sử. Mình biết tin này lúc thằng Tâm gọi điện nhờ mình dịch tiếng Anh giúp nó. Chuyện là thế này: Thằng Tâm gọi cho thằng Vàng nhờ xin cho con nó vào trường cấp 1 ở SG. Muốn vào trường tốt phải hối lộ một khoản tiền rất lớn, mình ở Mỹ mà nghe cũng khiếp nữa. Nhân tiện thằng Tâm than vãn với thằng Vàng xã hội xuống cấp, đạo đức băng hoại, hối lộ, tham nhũng mọi lúc mọi nơi.  (Cái này chắc các bác ở Mỹ cũng nghe quen khi nói chuyện với bạn mình ở VN?)  Ba mươi năm rồi, Thằng Tâm chắc đã quên chuyện thằng Vàng “cai chữ”. Ai ngờ thằng Vàng vừa nói chuyện qua điện thoại vừa gõ bàn phím, và gửi ngay cho thằng Tâm một cái link bằng tiếng Anh. Lúc thằng Tâm forward cho mình cái link qua Viber, mình đọc thì ra tin nói về việc nhận hối lộ của một vài công chức Mỹ. Mình dịch cho thằng Tâm nghe, nó nói nó sai rồi, sai rồi. Thế giới công nghệ hôm nay đã giúp cho thằng Vàng phát huy tối đa năng lực của nó. Lớp cũ của mình ở cấp ba trường làng có mở một forum để liên lạc với nhau, mà không dám cho thằng Vàng biết, sợ nó lại rình như chó rình trộm nữa thì mệt. Chuyện về thằng Vàng dài lắm, nên để mình dồn hết tội của nó mà mách lẻo với các bác trong một dịp khác, như chuyện nó rình mấy cặp trai gái trong lớp hôn nhau rồi họp bắt làm kiểm điểm như thế nào.

 

Lớp phân công mình học nhóm với thằng Khánh để kèm nó môn Toán. Thằng Khánh rất ghét môn này vì theo nó Toán chẳng có gì hấp dẫn và thực tế. Nói là mình dạy nó nhưng thực ra các buổi học nó toàn dạy mình về đàn ca xướng hát, rồi không thể thiếu khoản con gái, môn này lại hấp dẫn mình. Nó nghiên cứu rất kỹ về con gái và truyền đạt kiến thức rất tốt với những ví dụ linh động. Nó thích coi phim người lớn và có lần nó hỏi mình câu này: tại sao phim về heo được gọi là phim khoa học, phim con người thì không gọi là khoa học mà gọi là con heo. Dù phim người có phần nghệ thuật hơn. Đúng ra phải ngược lại? Mình bí, không trả lời được. Các bác thông minh sáng láng giúp mình nhé.

 

Cuối năm lớp 10, nó học yếu nên bị lưu ban, mình buồn hơn cả chia tay người yêu. Hôm nó đi thi lại, mình đã gắng hết sức để đi đôi bài cho nó, nhưng nó bị nhiều môn quá nên không qua khỏi. Nó học lại lớp 10, học cùng với thằng Hiền hàng xóm mình. Nó hay về nhà thằng Hiền chơi, gặp mình nó không còn thân thiết như trước nữa, mình thấy buồn và ghen tị với thằng bạn mới của nó. Ai cũng thích nó, nhưng nó cũng ở với thằng bạn mới không quá một năm. Năm mình học lớp 12, nó lại về nhà mình chơi nhưng lần này lạnh nhạt hơn vì nó đến chơi với lũ bạn của em gái mình, năm đó học lớp 10 với nó.

 

Lý do mà mình viết bài về nó là cách đây mấy hôm mình nằm mơ thấy nó 50 tuổi mà còn học lớp 10 với mấy đứa cháu kêu mình bằng cậu, thấy nó chơi với tụi bạn cùng lớp rất vui vẻ như ngày nào. Dù mình hay phịa chuyện mua vui thiên hạ, nhưng chuyện nằm mơ này mình xin thề thật đến 99%. Mình tốt nghiệp trung học 3 năm thì đi ăn đám cưới thằng Khánh, nó nói nó lấy vợ sớm vì nó không chịu nổi khi thiếu đàn bà. Bạn bè nói thằng này “ghê” hay dê gì đó nhưng bây giờ nghĩ lại thấy đàn ông cần đàn bà là chuyện bình thường, thậm chí đàn ông cần đàn ông cũng đang trở thành bình thường nữa là. Nó lấy vợ, chạy xe công nông vận chuyển ngói cho xưởng ngói gia đình nó. Mình đạp xe đi học thấy nó đi ngược chiều chào với nụ cười rất tươi, nhưng chỉ vậy thôi. Mình với nó như hai đường thẳng cắt nhau một điểm rồi đi hai hướng ngược nhau. Gặp nhau ở một điểm thôi, nhưng là một điểm thật đẹp!

 

Nguyễn Thanh YKH-29

 

 

 

 

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.