NHƯ HẠT SƯƠNG MAI


Năm đó chúng tôi có năm anh chị em cùng trọ học ở Huế. Một cô em học đại học sư phạm Pháp, tôi và một cô em học Y, hai cô cậu nữa đang ôn thi vào tổng hợp và nông nghiệp. Nhà trọ của chúng tôi luôn đầy ắp bạn bè của các anh chị em. Dù nghèo, dù đứa nào cũng lo học, nhưng tất cả đều còn trẻ, trong độ tuổi yêu đương.

 

Chúng tôi thường đi chơi cả nhóm, ồn ào, náo động cả một góc trời nơi chúng tôi đến. Những đêm mùa đông ngồi lại với nhau bên bếp lửa hồng, nấu ăn, chơi những trò chơi ngộ nghĩnh... Đời chưa bao giờ đẹp hơn. Trong cái đám bạn bè đó nhiều người đã đem lòng yêu nhau, đã có những kỷ niệm đẹp, hay đẫm nước mắt để nhớ nhau suốt đời.

 

Còn tôi, tôi đã có một mối tình đẫm nước mắt với một người tôi gọi là chị.

 

Tôi là sinh viên Y năm thứ hai và chị đang học lớp 11 một trường trung học trong thành nội. Chị là một cô gái Huế, con nhà giàu. Nhà chị chỉ có một ông con trai và cả một bầy con gái mà cô nào cũng xinh đẹp. Ông con trai tôi gọi bằng anh cũng đang học đại học. Chị là cô con gái út và cũng là cô con gái duy nhất tiếp tục học, còn các cô khác đều lấy chồng hay có doanh nghiệp làm ăn buôn bán.

 

Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng hè về tôi được về sống với ông bà nội ở Huế. Đó là những mùa hè thần tiên của tuổi thơ. Nhiều lần tôi được bà nội dẫn đến thăm nhà chị tôi. Bà nội tôi gọi bà nội của chị tôi bằng chị. Lúc đó tôi cũng không biết bà nội của tôi và bà nội của chị có phải chị em ruột không. Chỉ biết rằng bà nội tôi là vai em thì tôi phải gọi chị là chị dù chị nhỏ tuổi hơn tôi.

 

Khi tôi ra Huế học thỉnh thoảng chị có ghé nhà trọ thăm chúng tôi, và rất thích nếp sống nghèo mà bụi kiểu sinh viên của chúng tôi. Thỉnh thoảng tôi cũng ghé nhà thăm ba của chị mà tôi gọi bằng bác. Nhiều lần tôi ghé ngang qua khi không có gì làm, ngồi uống cà phê tán gẫu với mấy bà chị xinh đẹp. Bà nào cũng miệng lưỡi khôn ngoan và sắc như dao cạo.

 

Có một hôm tôi đến thăm và ở lại ăn cơm với bác tôi, hôm đó chỉ có hai bác và chị. Trong bữa cơm bác tôi hỏi tôi có muốn đến dạy thêm toán lý hóa và Anh văn cho chị không.

 

Bác tôi nói chị ham chơi, không chịu học mà bác thì muốn cô con gái út phải vào đại học chứ không muốn bỏ ngang như mấy cô chị. Bác tôi bảo bác sẽ trả tiền công gia sư để tôi có tiền tiêu thêm. Bác hỏi chị có đồng ý cho tôi kèm không. Chị nhăn nhó, phụng phịu nhưng cuối cùng gật đầu. Thế là từ đó tôi làm gia sư cho chị.

 

Hàng tuần tôi dành thì giờ đến nhà chị, xem bài vở của cô học trò mới rồi giúp chị làm các bài tập. Tôi mua mấy cuốn luyện thi đại học Toán, Anh văn bắt chị làm thêm.

 

Chị tôi luôn chứng tỏ mối quan hệ giữa tôi và chị là quan hệ chị-em chứ không phải thầy-trò. Chị gọi tôi bằng tên và xưng chị tỉnh bơ. Mỗi lần tôi than phiền bảo rằng chị không chú tâm học, chị liền đứng dậy hai tay chống nạnh bảo tôi nên nhớ rằng “Em không có quyền ra lệnh cho chị, chị muốn thì chị học, em muốn thì cứ đi về”. Lần nào tôi cũng chào thua.

 

Giờ học thì hai phần ba bị cắt xén để chị nói chuyện. Thôi thì tôi phải nghe đủ mọi chuyện vớ vẩn của chị từ trên trời xuống dưới đất. Chuyện mấy con bạn trời đánh, chuyện áo quần, chuyện ăn uống từ trong trường ra mấy hàng ăn ngoài chợ Đông Ba, chè Kim Long, bún thịt nướng Bến Ngự...

 

Cứ thế mọi việc êm đềm trôi qua giữa ông gia sư và cô học trò vai chị... cho đến một hôm. Hôm đó tôi đến kèm chị học như thường lệ. Vào phòng tôi thấy chị đang ngồi trong một góc phòng và khóc. Nước mắt ràn rụa cả khuôn mặt xinh đẹp.

 

Tôi hỏi chị tôi chuyện gì xảy ra. Chị nói hôm nay không có học và chị muốn tôi nghe chị kể đầu đuôi câu chuyện và cho chị lời khuyên. Tôi cười thầm trong bụng nghĩ rằng chị cãi lộn với mấy con bạn trời đánh chứ gì. Không ngờ nghe chị kể xong câu chuyện tôi mới biết chị bị... thất tình.

 

Thì ra chị “để ý” một anh chàng học cùng lớp đã lâu. Nghe chị kể thì anh chàng này đẹp trai, con nhà khá giả và là học sinh xuất sắc toàn diện. Không biết chị làm sao mà anh chàng kia biết chị để ý anh ta. Anh chàng này cũng hơi cao đạo, nói với chị rằng anh ta không để ý đến bất cứ đứa con gái nào, rằng nếu không thi đậu y khoa kỳ này thì anh ta thà đi tu chứ không quan tâm đến chuyện yêu đương nhảm nhí.

 

Tôi hiểu chị tuyệt vọng và bị xúc phạm đến mức độ nào. Đang sụt sịt khóc, chị bỗng dừng lại, quắc mắt nhìn thẳng vào tôi và nói: “Mi có cách chi giúp tau trả thù thằng nớ không? Chứ tau tức ri thì chết chứ răng mà sống được…” Nay chị hết xưng hô chị em, chuyển qua tau mi tức là tự hạ mình xuống một bực coi tôi như bạn bè để hy vọng tôi hiến kế trả thù cái thằng đẹp trai mà cao đạo nớ.

 

Tôi an ủi chị, tôi giải thích, nói phải, nói trái đều không thể nào làm giảm nỗi tuyệt vọng và cực kỳ tự ái mà chị đang chịu đựng. Mỗi buổi học biến thành mỗi buổi tư vấn tâm lý tình yêu cho đối tượng trẻ vị thành niên.

 

Nhưng từ vị trí của một gia sư Toán Lý Hóa, Anh văn chuyển sang chuyên viên tư vấn tâm lý tình yêu tuổi vị thành niên, xem ra tôi đã có sự thành công đáng khích lệ. Chị dần dần bớt khóc lóc, sầu thảm hay nghiến răng vì căm thù, chuyển sang im lặng lắng nghe những lời giải thích và khuyên bảo của tôi.

 

Tôi đã phải tỏ ra cùng chung tâm trạng với chị, tuyệt đối căm thù, lên án cái đám con trai cao đạo, bạc bẽo... dám coi thường tình cảm của quý tiểu thư xinh đẹp. Có lần tôi đang say sưa lên án đám con trai, cố chứng minh cho chị thấy rằng bọn con trai là đồ bỏ, không đáng một xu cho quý vị tiểu thư phải quan tâm dù chỉ là một chút xíu..., thì chị chận tôi lại, nhìn thẳng vào tôi và hỏi: “Rứa còn mi thì răng? Mi không phải đàn ông con trai chắc?” Bị hỏi bất ngờ, tôi ngọng, không biết phải trả lời thế nào, chỉ chống chế: “Em không có đẹp trai... cho nên... cũng không có cao đạo. Em cũng... bình thường thôi.”

 

Thế là chị quên cả buồn phiền vì thất tình, lăn ra trên giường cười như nắc nẻ. Vừa cười chị vừa bảo: “Hi hi... Mi làm tau cười bể bụng rồi nì. Tau thấy mi cũng láu cá lắm chứ không vừa chi mô.” Rồi chị tôi bảo: “Thôi đi ăn chè đậu ván đặc hè.” Tôi theo chị ra mấy gánh chè ban đêm bày bán dọc đường gần rạp chiếu phim bên Gia Hội ngồi chổm hổm ăn chè.

 

Từ đó chị tự nhiên chăm học trở lại.  Chị bảo tôi phải tăng thêm giờ học để giúp chị vì sắp thi tốt nghiệp rồi. Thế là hàng tuần tôi phải lên kèm chị hai hay thậm chí ba đêm. Nhưng “chất lượng dạy và học” xem ra không cải thiện, vì chị luôn tìm cớ để nói chuyện, những chuyện chẳng có liên quan gì đến mấy cái môn thi tốt nghiệp cả. Tôi nghĩ thầm trong bụng, lỡ không may cuối năm chị rớt tốt nghiệp thì tôi có nước chết với bác tôi.

 

Thêm nữa, từ đó chị đi đâu cũng đòi tôi đi theo. Đi lên nhà bạn cũng bảo tôi đạp xe đi theo. Đi lấy hàng cho mạ cũng biểu tôi đi theo. Đi đến nhà bạn mượn vở cũng bảo tôi đi theo. Chúa Nhật nào chị cũng bảo có chuyện này hay chuyện khác để tôi phải đến. Rốt cuộc cũng chỉ theo chị tôi đi ăn vặt từ chợ này sang chợ khác, hay nhiều khi phải chiều ý chị mua vé cho hai đứa đi coi phim.

 

Một hôm trường chị tổ chức cắm trại, chị tôi nhắn bảo tôi đến chơi vì lớp chị tổ chức nấu chè. Chị giới thiệu tôi với cả một đám bạn con gái lớp 12. Cô nào cô ấy cười cười nhìn tôi có vẻ không tin rằng tôi là em của chị tôi, ý chừng như muốn nói đừng có lấy vải thưa mà che mắt các thánh nhé. Tôi chẳng biết nói gì, làm gì, cứ ngồi yên một chỗ mà ăn chè, hết món này qua món khác. Có vài bà chị như thế này có ngày cũng chết vì lê la ăn vặt từ chỗ này qua chỗ khác.

 

Vài ngày nếu tôi bận không ghé nhà, thế nào chị cũng đến nhà trọ. Có một lần chị tôi đến lúc bạn bè đến rất đông, trong đó có các cô sinh viên bạn của các em gái tôi. Ai cũng biết chị là chị bà con của tôi. Đang ngồi nói chuyện bỗng một cô trong đám bạn hỏi: “Em có bồ chưa rứa?” Tôi nghe chị trả lời: “Đang đứng đó tề.” Tôi nhìn lên và thấy ngón tay chị tôi đang chỉ ngay đúng vào tôi. Tôi chưa biết phản ứng như thế nào thì cả bọn bạn phá lên cười, chắc là vì cho rằng chị chọc cười mọi người cho vui. Tuy nhiên tôi có cảm giác rằng chị không có đùa. Có một cái gì đó âm thầm hình thành giữa tôi và chị tôi. Không ai nói với ai điều gì nhưng cả hai đều biết điều đang đến.

 

Vài tuần sau đó tôi vẫn đến kèm chị học như thường lệ. Dạo đó thành phố Huế điện đèn tại Huế đêm có, đêm không và chúng tôi thường khi phải học bài bằng những ngọn đèn dầu hỏa loe lét. Trên bàn học của chị cũng luôn luôn có cây đèn dầu hỏa phòng khi điện tắt.

 

Khi điện bỗng nhiên tắt phụt, theo thói quen tôi vươn tay với ngọn đèn dầu thì bất ngờ chạm phải tay của chị, cũng đang tính lấy ngọn đèn. Không hiểu tại sao, tôi bỗng nắm lấy bàn tay của chị. Chị để yên bàn tay trong tay tôi. Bàn tay chị nhỏ nhắn, mềm mại, ấm áp. Chúng tôi cứ đứng yên như vậy không biết bao lâu, chỉ biết rằng chúng tôi nghe rõ hơi thở của nhau và có cảm giác một cái gì đó rất trang trọng, rất đặc biệt đang tràn ngập cả căn phòng nơi chúng tôi đang đứng.

 

Mãi một lúc sau tôi mới chợt tỉnh, nhẹ nhàng buông tay chị và châm lửa ngọn đèn. Chị ngồi đó, không nhìn tôi, mái tóc dài xỏa xuống che gần hết khuôn mặt của chị. Tôi chưa bao giờ thấy chị đẹp đến thế, một nét đẹp dịu dàng, thanh thản và thánh thiện.

 

Chúng tôi cứ ngồi im lặng như thế, không ai nói với ai điều gì. Khi tôi đứng dậy tỏ ý muốn ra về vì đã khuya, chị mới ngước lên nhìn tôi. Đôi mắt ấy, cái nhìn ấy là bắt đầu của một tình yêu nhiều nước mắt.

 

Chị thi tốt nghiệp và có giấy báo nhập học đại học sư phạm Huế khoa Anh Văn. Bác tôi mừng lắm. Cả nhà tổ chức một bữa tiệc để tuyên dương công sức của tôi. Chị tràn ngập hạnh phúc và tự hào. Càng hạnh phúc, chị càng đẹp. Bác tôi có lẽ không nhận ra bất cứ điều gì khác biệt giữa tôi và chị, nhưng tôi tin rằng các bà chị lớn của chị đã thấy một điều gì đó không bình thường trong thái độ của chị khi có tôi bên cạnh.

 

Mùa Giáng Sinh năm đó, tôi giúp bạn tôi trang trí nhà thờ ở Kim Long. Đêm Giáng Sinh năm đó cũng là đêm trăng rằm, trời trong vắt. Mặt trăng tròn to buông xuống trần gian một bức thảm tơ vàng óng mượt. Những ngọn đèn ngôi sao đủ màu trong khuôn viên nhà thờ đêm Giáng Sinh tạo ra một khung cảnh huyền ảo, đẹp như trong những giấc mơ. Chúng tôi đã trao cho nhau những nụ hôn đầu tiên bên tượng Đức Mẹ trong đêm Giáng Sinh năm ấy. Những nụ hôn dài, bất tận...Thời gian như ngừng lại. Tất cả những gì chung quanh đều trở thành vô nghĩa khi chúng tôi ở bên cạnh nhau.

 

Chị vào năm nhất đại học, tôi lên năm thứ tư. Từ khi chị tôi vào đại học, tôi chấm dứt nghề gia sư. Nhưng bù lại tôi và chị có thể gặp nhau bất cứ lúc nào, coi như hoàn toàn tự do. Có khi tôi rời khỏi bệnh viện hay trường đã thấy chị đứng đợi. Có khi chị bảo tôi qua Sư phạm đón chị sau giờ học.

 

Hai đứa tôi rong ruổi khắp nơi trong cái thành phố Huế bé tí xíu đó. Nơi nào cũng ghi dấu những kỷ niệm của tôi và chị. Đồi Thiên An, Chùa Thiên Mụ, Chùa Huyền Không, Vĩ Dạ,  Cồn Hến, Kim Long... và những ngày tháng dành để yêu nhau.

 

Một hôm chúng tôi hẹn gặp nhau trong một quán cà phê trong thành nội. Gặp nhau chị chọn một góc nhỏ kín đáo ngồi xuống và... khóc. Tôi hỏi chuyện gì. Chị nói mạ chị nói bà nội của chị và bà nội của tôi là chị em chú bác họ, chứ không phải chú bác ruột. Tuy nhiên theo cách tính họ hàng của người Huế thì tôi và chị là anh em họ đời thứ ba, có nghĩa là bà con xa, nhưng không xa lắm. Rồi chị nói cho nên không có cưới nhau được. Thiệt tình đến lúc đó tôi mới giật mình vì biết chị nghĩ đến chuyện hôn nhân.

 

Lần về thăm nhà sau đó, tôi hỏi bà nội tôi về liên lạc họ hàng của bà nội tôi với bà nội của chị. Chính bà nội tôi cũng không biết rõ cái quan hệ họ hàng đó. Nội tôi chỉ nói rằng bà gọi bà nội của chị tôi là chị bà con cô bác nhưng không phải bà con cô bác ruột, nhưng khăng khăng rằng tôi và chị là bà con họ hàng ba đời, nghĩa là còn rất gần.

 

Rồi nội tôi nghiêm nghị nhìn tôi và nói: "Mi nói tau nghe... Mi dạy thêm cho con bé đó rồi có chuyện chi không mà về hỏi tau gốc gác họ hàng. Mi liệu hồn nghe... chưa có hết ba đời mô."

 

Thế là hết. Coi như giữa chúng tôi đã có một hàng rào bất khả xâm phạm, mà xem ra chúng tôi đã vượt cái hàng rào đó rồi.

 

Khi tôi gặp chị tôi lại ở Huế, chúng tôi nói chuyện với nhau về điều đó và chị tôi càng khóc dữ. Nhưng càng khóc dữ, chị càng yêu nhiều hơn và chị ghen dễ sợ. Chị tôi ghen với tất cả bạn bè tôi và tra hỏi tôi về bất cứ cô bạn nào của tôi mà chị biết. Chị bắt tôi thề thốt đủ mọi chuyện. Chỉ cần vô tình thấy tôi đi với cô bạn học nào đó cùng trường là chị làm tình, làm tội, khóc bù lu bù loa làm tôi hết sức bối rối.

 

Chỉ một thời gian ngắn khi vấn đề bà con họ hàng được nêu lên, chị gầy hẳn đi, lúc nào cũng buồn bã. Những lúc gặp nhau là những lúc hai đứa đều buồn, và chị cứ khóc, không làm sao khuyên dỗ được.

 

Một hôm hai đứa đi ăn bánh nậm ở Bãi Dâu, chị nói với tôi: "Chị T biết hết rồi Minh ơi." Chị T là chị đầu của chị tôi. Bà chị này xinh đẹp, sắc sảo, có chồng và sống bên An Cựu, lâu lâu về nhà thăm hai bác của tôi. Tôi lo âu hỏi: "Biết chuyện gì, biết thế nào?" Chị tôi bảo chị T hỏi: "Mi làm chi mà dạo ni cái mặt khi mô cũng như đưa đám rứa. Còn cái thằng Minh dạo ni cũng không thấy tới lui. Tao nghi tụi bây có cái chi đây. Để tao hỏi thằng Minh rồi có chi tao mách ba mạ."

 

Chị hoảng hồn nói dối rằng chị và tôi không có chi hết, chỉ là vì chị quá căng thẳng với việc học hành và lo chuyện thi cử. Tuy nhiên tôi có một cảm giác rằng cái kim trong bọc lâu ngày rồi ai cũng thấy. Tôi cảm thấy rằng tôi không thể để cho mọi việc diễn biến xấu hơn nữa. Con đường chúng tôi đi buộc phải dừng tại đó và nếu tôi không dừng, chị sẽ không bao giờ dừng lại. Liệu một ngày chúng tôi sẽ đi về đâu.

 

Tôi không tìm cách tránh chị. Nhưng mỗi lần gặp nhau tôi đều làm cố làm cho chị vui và rồi nói cho chị hiểu rằng tôi yêu chị, rất yêu chị nhưng tôi cũng nói với chị rằng chúng tôi không thể đến với nhau trong hôn nhân như chị mong muốn được, vì mọi người đều sẽ chống lại ước nguyện của chị và mọi việc sẽ tan nát hết.

 

Chị bảo chị tin rằng bà con xa ba đời có thể kết hôn, vì sao tôi không cùng chị lên tiếng hay là vì tôi không thật lòng yêu chị. Thật lòng cả hai chúng tôi đều có thôi thúc đứng lên thách thức sự thật rằng chúng tôi có thể kết hôn với nhau. Nhưng bên cạnh đó chúng tôi cũng hiểu rằng có những định kiến của văn hóa, của gia đình mà chúng tôi không nên thách thức.

 

Khi đó tôi đang học năm thứ năm. Buổi tối hôm đó chúng tôi đi coi phim với nhau. Nửa chừng, chị bảo phim chán quá, chị rủ tôi đi uống cà phê. Chúng tôi đến quán cà phê quen thuộc của hai đứa thường ngồi. Tôi gọi cho tôi một ly cà phê phin đậm đặc và gọi cho chị một ly sinh tố mãng cầu xiêm. Chị không hề đụng đến. Chúng tôi hôn nhau suốt trong buổi tối ấy, trong cái quán cà phê tình tứ ấy. Khi đứng dậy ra về, chị nói: "Mình phải chấm dứt ở đây Minh à." Tôi không nói gì, nhẹ nhàng vuốt tóc chị.

 

Chị hẹn tôi một ngày chúa nhật trên đồi Thiên An để ghi dấu lần cuối cùng hai đứa gặp nhau. Ngày hôm đó một buổi sáng mùa thu trong vắt, gió nhẹ và nắng vàng. Chúng tôi đi bên nhau dưới những tán cây xanh thơm nồng mùi nhựa thông. Những tia nắng ban mai xuyên qua kẻ lá rơi tên tóc chị. Chúng tôi cầm tay nhau cho đến giờ phút cuối cùng.

 

Chị nhìn tôi mỉm cười âu yếm bảo tôi phải thề rằng sẽ không bao giờ quên chị trong cuộc đời. Tôi gật đầu và cố gắng để mình khỏi rơi lệ. Đôi mắt chị lấp lánh như những hạt sương mai trên những cành thông.

 

Nhưng tôi biết rằng đó chẳng phải là những hạt sương mai, mà là những giọt nước mắt.

 

Truyện ngắn

Lê Đức Minh


 

 

 

 

Tháng 2, 2024

Tháng 1, 2024

Tháng 12, 2023

Tháng 11, 2023

Tháng 10, 2023

Tháng 9, 2023

Tháng 8, 2023

Tháng 7, 2023

Tháng 6, 2023

Tháng 5, 2023

Tháng 4, 2023

Tháng 3, 2023

Tháng 2, 2023

Tháng 1, 2023

Bài viết từ 2021 trở về trước

Bài vở , hình ảnh, dữ liệu đăng trên trang nhà của Y Khoa Huế Hải Ngoại (YKHHN) hoàn toàn có tính thông tin hay giải trí. Nội dung của tất cả bài vở, hình ảnh, và dữ liệu này do tác giả cung cấp, do đó trách nhiệm, không nhất thiết phản ánh quan điểm hay chủ trương của trang nhà YKHHN.
Vì tác quyền của mọi bài vở, hình ảnh, dữ liệu… thuộc về tác giả, mọi trích dịch, trích đăng, sao chép… cần được sự đồng ý của tác giả. Tuy luôn nỗ lực để độc giả được an toàn khi ghé thăm trang nhà YKHHN, chúng tôi không thể bảo đảm là trang nhà này hoàn toàn tránh được các đe dọa nhiễm khuẫn hay các adwares hay malwares… Vì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm cho những tổn hại nếu có, xin quý độc giả cẩn trọng làm mọi điều có thể, ví dụ scanning, trước khi muốn sao chép, hoặc/và tải các bài vở từ trang nhà YKHHN xuống máy của quý vị.