Thơ xuân: ÔNG HỒ và ÔNG ĐỒ
Du xuân :“Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy Vẹm trẻ già…”
Ông Hồ Ông Đồ
Mỗi năm hoa đào nở Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy Vẹm trẻ già Lại thấy ông đồ già
Lên Ba Đình hít thở Bày mực Tàu, giấy đỏ
Hít hà hơi thây ma. Bên phố đông người qua.
Bao nhiêu năm, thây chết Bao nhiêu người thuê viết
Moi tim, xác trưng bày Tấm tắc ngợi khen tài
Xác Hồ tu sửa nét Hoa tay thảo những nét
Rồng, phượng thôi cao bay Như phượng múa, rồng bay.
Nhưng tình yêu nước vắng Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người hiểu biết, lòng đau Người thuê viết nay đâu?
Cờ đỏ buồn không thắm Giấy đỏ buồn không thắm
Đất, biển nộp bạn Tàu… Mực đọng trong nghiên sầu...
Ông Hồ còn không đấy? Ông đồ vẫn ngồi đấy
Nước mất không ai hay Qua đường không ai hay
Sao vàng rơi xuống đáy Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay. Ngoài trời mưa bụi bay.
Năm nay đào lại nở Năm nay đào lại nở
Không thấy Vẹm bò ra Không thấy ông đồ xưa
Những người hít xác cũ Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ? Hồn ở đâu bây giờ?
(Thơ nhại Ông Đồ) (Vũ Đình Liên, 1936)
Lê Bá Vận
Vẹm Ông Hồ Ông Đồ